—
"Nếu may mắn thành công, đa số người bình thường sẽ nghe theo mệnh lệnh. Những người có ý chí ngoan cường có lẽ cần thêm biện pháp thôi miên để hỗ trợ, số cực ít còn lại có thể phải dùng sốc điện. Còn nếu thất bại, hậu quả thế nào cũng có thể xảy ra, phần lớn sẽ trở thành kẻ điên."
Lý Vũ Du vừa dứt lời, Lưu Tiên Minh im lặng không lên tiếng.
"Còn khả năng cải tiến không?"
"Em thấy hy vọng rất nhỏ," Lý Vũ Du nói, "Hơn nữa cần rất nhiều thời gian."
"Thầy hiểu rồi," Lưu Tiên Minh thở dài, "Em về nghỉ trước đi, thầy muốn suy nghĩ thêm chút nữa."
"Đã khuya rồi, thầy cũng nên về nghỉ sớm đi ạ."
"Khuya?" Lưu Tiên Minh như hoàn toàn quên mất thời gian, nhìn đồng hồ thì đã ba giờ sáng. Ông nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Chúng ta vậy mà đã ngồi đây lãng phí bảy tiếng đồng hồ. Quãng thời gian này vất vả cho em rồi, Tiểu Du."
Lý Vũ Du lắc đầu: "Em không sao."
Lưu Tiên Minh mở cửa sổ, phát hiện bên ngoài đang có tuyết rơi: "Đây là trận tuyết đầu tiên năm nay nhỉ."
Ông thở dài: "Cô Du gửi em đến đây, chỉ là để tìm cho em một con đường sống. Nhưng em rất có thiên phú, không làm nghiên cứu thì uổng phí mất. Mà thầy lại không có kinh nghiệm chăm sóc ai, hình như mỗi ngày ngoài công việc, em cũng chẳng có sở thích gì khác."
Lý Vũ Du vẫn chỉ đáp: "Em không sao."
"Em không trách thầy là được rồi," Lưu Tiên Minh nói câu cuối cùng, "Lúc về, nhớ ngắm tuyết nhiều một chút."
Đầu Lý Vũ Du đau như muốn nứt ra.
Một suy đoán càng thêm kinh khủng khiến cảm xúc của Lý Vũ Du mất kiểm soát. Cậu giật lấy khẩu súng ngắn PB, lần nữa dí thẳng vào trán Phó Khung: "Ông chắc chắn là ngày hôm đó? Không lừa tôi?"
Phó Khung vừa mới thở phào nhẹ nhõm được đôi chút, lúc này nguy hiểm lại ập đến, gần như gào lên: "Đã đến nước này rồi tôi còn lừa cậu để làm gì chứ!"
Lý Vũ Du xác nhận lại: "Ông chưa từng trực tiếp nói chuyện riêng với Lưu Tiên Minh?"
"Có nói, có nói một lần, nhưng không liên quan đến chuyện chúng tôi làm," bị uy h**p tính mạng, Phó Khung trả lời cực kỳ nhanh, "Ông ta chỉ tới hỏi tôi chuyện vay vốn cho nghiên cứu viên. Khi ấy tôi còn lấy làm lạ, sao ông ta dám đường đường chính chính gặp tôi giữa ban ngày, sau lại nghĩ chắc là thủ đoạn che mắt thôi, vì nếu hai người hoàn toàn không tiếp xúc cũng dễ gây nghi ngờ."
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm vẫn chưa ngừng, hết tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Trong cơn hỗn loạn, Lý Vũ Du nhắm mắt lại. Không rõ đã nhắm bao lâu, lâu đến mức Văn Tự phải gọi tên cậu.
Nếu. Dù chỉ là nếu mà thôi.
Nếu ngay từ đầu người đó đã không phải là Lưu Tiên Minh thì...
"Giữa ông và Lưu Tiên Minh không có bất kỳ nhật ký liên hệ nào," Lý Vũ Du nói, "Ông bảo ông ta sau khi bị chuyển đi thì không chịu nổi, đã chết."
"Đúng thế."
"Bọn họ đã thẩm vấn ông ta bao lâu?"
"Tôi không nhớ rõ... chắc khoảng một tháng."
"Lưu Tiên Minh một chữ cũng không nói sao?"
"Cũng không phải là hoàn toàn không mở miệng," Phó Khung khom người đáp, "Thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng, nhưng trước sau không ăn nhập gì với nhau, nên người thẩm vấn vẫn luôn cho rằng ông ta không hợp tác, chẳng moi ra được gì."
"Vậy các người dựa vào đâu mà định tội ông ta?"
"Thì chính tay ông ta đâm cái cậu sinh viên đó mà," Phó Khung nói, "Mọi người đều tận mắt thấy, ông ta còn nói với cậu ta câu xin lỗi, không nên tin ông ta gì đó. Hơn nữa trong suốt quá trình thẩm vấn, ông ta chưa từng phủ nhận bất kỳ tội danh nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!