Chương 47: Tuyết rơi

Hiện tại chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến mười hai giờ đêm.

Thấy Lý Vũ Du ra hiệu, Phó Khung liền gửi một đoạn tin nhắn thoại cho tài xế đang chờ ngoài xe: "Hôm nay hơi lâu một chút, không có thông báo của tôi thì đừng lái xe qua."

Nói xong câu đó, máy bộ đàm và cả đội ứng cứu

- hai lớp bảo hiểm

- đều mất tác dụng. Phó Khung như bị xì hơi, mất hết khí thế.

Ông ta thừa nhận dạo gần đây mình quả thực có hơi lơ là, bị chữ sắc làm mờ mắt, thành ra thiếu cảnh giác. Đã đến bước đường cùng, Phó Khung quyết định mở miệng trước, chiếm thế chủ động trong lời nói, thử tìm cách biện hộ cho mình.

"Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi," câu cửa miệng quen thuộc của đàn ông trung niên, "Ban đầu ai mà muốn dây vào chuyện này, chỉ muốn yên ổn làm việc, lúc rảnh thì làm thêm chút nghề tay trái, cuộc sống cũng coi như ổn định. Ai ngờ mười năm trước bên trên lại phát động cái gọi là chính sách thanh liêm, cấm những người có chức vị đem tiền đi đầu tư bên ngoài, lương thì chỉ có chừng ấy, chẳng phải là ép người ta phải tìm đường khác sao?

Khi đó trong tay tôi vừa khéo có một lô thuốc giảm đau y tế, giá ngoài thị trường cũng không tệ, bèn nghĩ kiếm thêm chút đỉnh."

Lý Vũ Du khẽ nhíu mày: "Ông đã bắt đầu từ mười năm trước?"

"Cậu không biết à?" Nhìn vẻ mặt của Phó Khung, ông ta rõ ràng đã hối hận vì lỡ nói quá nhiều.

Lý Vũ Du không tỏ rõ ý kiến: "Ông nói tiếp đi."

"Thực ra chẳng bán được bao nhiêu đâu," Phó Khung vội chữa lời, "Cậu cũng là người trong Viện Quân Khoa, biết rõ chỗ ấy kiểm tra định kỳ nghiêm ngặt cỡ nào. Mà có bán ra ngoài thì mấy tay trung gian cũng ăn chặn rất nhiều, căn bản chẳng lời được mấy, tổng cộng cũng chỉ bán vài lần thôi."

Đáng tiếc, Lý Vũ Du chỉ quan tâm đến một lần trong đó: "Vụ LSD-29 ông kiếm được không ít đấy."

Phó Khung cẩn trọng lựa lời: "Chỉ lần đó là lời nhiều hơn một chút, sau này thì không dám làm nữa. Tôi biết đó là thành quả nghiên cứu của cậu, cậu để bụng cũng phải. Nhưng suốt quá trình đó, ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ. Cậu tưởng kiếm tiền dễ lắm sao, thực ra bước nào cũng chông chênh cả."

Ông ta quan sát một chút rồi thăm dò: "Cậu muốn đòi lại phần tiền của mình à?"

Lý Vũ Du bình thản: "Tôi muốn đòi lại mạng của đàn anh đàn chị tôi."

"Đàn chị?" Phó Khung không kịp phản ứng, cố gắng lục tìm trong trí nhớ, cuối cùng moi ra một cái tên: "Thường Viện Viện? Cô ta chẳng phải chưa chết sao? À đúng rồi, có một nam sinh chết, họ Trần gì đó, nhưng đó đúng là ngoài ý muốn, tôi cũng không biết sao lại thành ra thế."

Lý Vũ Du nhìn dáng vẻ đó của ông ta, bỗng nhiên thấy mất hứng: "Còn có Lan Thanh và Nghiêm Nhược Vân."

Phó Khung ngẩn ra: "Họ là ai?"

Lý Vũ Du cũng ngây người: "Ông không biết? Thế sao còn bảo Thành Vi giết người diệt khẩu?"

Phó Khung càng ngơ ngác: "Tôi đâu có bảo Thành Vi giết ai, tôi đã lâu không liên lạc với cô ta rồi."

Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng còng tay chạm vào đầu giường vang lên lách cách.

Thấy ánh mắt Lý Vũ Du ngày càng u ám, Phó Khung bất an, ra sức phân bua: "Tôi nghĩ chắc cậu hiểu lầm rồi, chuyện nội bộ trong tổ các cậu tôi thực sự không biết gì hết, cậu tìm nhầm người rồi..."

Lý Vũ Du giơ tay lên, lại nổ một phát súng. Lần này bắn trúng đầu giường, để lại một lỗ thủng trên lớp lụa tím cao cấp, cũng chôn vùi luôn những lời Phó Khung chưa kịp nói tiếp.

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong im lặng. Lý Vũ Du không lên tiếng, Phó Khung cũng chẳng dám nói gì thêm.

Một lúc lâu sau, Văn Tự nói: "Hình như ông ta không nói dối."

Phó Khung thấy thời cơ liền hùa theo: "Tôi thề trước Thần Tài, từng câu từng chữ đều là sự thật."

Sai ở đâu? Sai từ bước nào? Lý Vũ Du cứ tưởng mình đã đến đích, nhưng đích đến lại bảo cậu đó là đường cụt, phải quay lại từ đầu. Cậu nén lại cảm xúc, hít sâu một hơi: "Ông nói lại từ đầu."

"Vậy tôi nói tiếp chỗ lúc nãy, là sau khi chính sách thanh liêm được ban hành, tôi vốn cũng không định—"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!