Chương 46: Chất vấn

Trời âm u, Phó Khung ở nhà thắp một nén nhang, sau đó đeo một chuỗi tràng hạt rồi mới ra ngoài.

Từ sau tuổi bốn mươi, ông ta ngày càng tin vào phong thủy, nhưng chuyện mê tín thế này không hợp với thân phận của ông, không thể để người trong Viện Quân Khoa, đặc biệt là cấp trên biết được. Vì vậy, chỉ những ngày không mặc quân phục, ông ta mới dám đeo mấy thứ này.

Hôm nay nhìn thời tiết và hình dạng mây, rõ ràng không phải quẻ tốt. Nghĩ đến đó, Phó Khung chọn hai chuỗi tràng hạt hiếm khi dùng.

Tài xế là người do chính ông ta huấn luyện, không cần dặn dò cũng biết đưa ông đến trước cổng nhà hát.

Thật ra ông ta rất ngán đoạn này. Ông không có chút hứng thú nào với văn nghệ, huống hồ nhạc kịch vừa dài vừa chậm, nghe mà ông ta chẳng đủ kiên nhẫn. Nhưng đây là một khâu cần thiết: thứ nhất, mỗi lần ra ngoài ông ta đều ghé qua nhà hát, lỡ sau này có người hỏi thì cũng có cái cớ chính đáng và nhân chứng; thứ hai, đến tuổi này rồi, cũng cần giữ chút thể diện, nếu thẳng thừng quá thì lại hóa tầm thường.

May mà hôm nay là buổi diễn cuối cùng.

Phó Khung cũng tính toán trong lòng, hôm nay sẽ là lần cuối ông ta ngủ với người kia. Tuy diễn viên nhỏ này ở mọi mặt đều đạt chuẩn, thái độ cũng nghiêm túc, rõ ràng muốn gắn bó lâu dài với ông ta, nhưng lâu ngày rồi ông ta cũng bắt đầu thấy chán. Lần này mua cho diễn viên nhỏ một vai chính cũng tốn không ít, may mà hiện tại ông ta chẳng thiếu tiền, không mấy bận tâm đến chút mất mát đó.

Người trên sân khấu hát rất nhập tâm, trong lúc biểu diễn vội vã còn cố ý liếc mắt nhìn ông ta mấy lần. Mấy ánh mắt này, nếu xét theo nghề chính thì chẳng chuyên nghiệp chút nào, nhưng nếu đứng ở góc độ nghề phụ thì lại rất có tinh thần trách nhiệm.

Như thường lệ, Phó Khung vẫn rời đi sớm hai mươi phút. Ông ta phải đi trước, không thể đi chung với diễn viên kia đến khách sạn. Ông ta đã đặt sẵn phòng, vẫn là căn cũ. Theo tính toán phong thủy của ông, phòng trên tầng cao nhất hướng nam là tốt nhất, hấp thụ linh khí trời đất, có lợi cho sức khỏe và sự nghiệp sau này.

Khách sạn có một lối đi riêng dành cho Phó Khung, vốn là hành lang của phòng triển lãm ở tầng trệt, khi không có triển lãm thì trở thành con đường độc quyền của ông ta.

Những lần trước ông ta luôn bước rất nhanh, nhưng hôm nay đi được nửa đường lại đột nhiên dừng lại.

Vệ sĩ và tài xế đều đợi ở ngoài, không theo vào, nên trước mặt chỉ có một quản lý khách sạn. Người kia nghiêm chỉnh hỏi: "Có chuyện gì vậy, thượng tá?"

Phó Khung đứng yên, nheo mắt nhìn bức tranh trước mặt từ trên xuống dưới mấy lượt: "Sao lại đổi bích họa rồi?"

Quản lý vội vàng giải thích: "Gần đây có người định đặt sảnh này để tổ chức triển lãm, muốn xem thử hiệu quả trước, nên gửi đến mấy bức bản sao để chúng tôi thay lên."

Phó Khung vô thức thở phào: "Ồ, là bản sao à."

Quản lý cúi người: "Đúng vậy đúng vậy, nếu là thật thì đã kéo rào chắn rồi, không thể treo bừa được."

Phó Khung không dừng lại nữa, theo quản lý lên tầng cao nhất. Thang máy mở ra, quản lý làm động tác mời rất đúng quy củ rồi đứng yên trong thang máy, không đi theo.

Căn phòng đã được sắp xếp đúng theo yêu cầu những lần trước của Phó Khung: hương thơm, ánh sáng, cả những đạo cụ lát nữa sẽ dùng đến. Ông ta ngồi xuống ghế sofa một lúc, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Thiếu một chai rượu.

Ngay lúc ông ta đang khó chịu, định liên lạc với quản lý, thì chuông cửa kịp thời vang lên. Bên ngoài có người lễ phép gõ ba tiếng: "Chào ngài, giao rượu đến."

Mặc dù có sơ suất, nhưng xử lý kịp thời.

Phó Khung nén lại sự bực bội, mở cửa phòng, trách móc: "Sao lại phạm phải lỗi sơ đẳng thế này."

Người phục vụ có vẻ lạ mặt, đội mũ nên không thấy rõ gương mặt, nhỏ giọng nói xin lỗi, tay còn run run, nhìn rất căng thẳng

- chắc là người mới.

Khách sạn thay đổi nhân sự cũng là chuyện thường. Khi phục vụ ngẩng đầu đưa rượu cho ông ta, Phó Khung nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới, trắng trẻo gầy gò, đúng kiểu ông ta thích, thậm chí có chút quen mắt. Thế nên ông ta không làm khó, chỉ vỗ nhẹ đầu đối phương: "Sau này học hỏi thêm đi."

Người phục vụ lại nói lời xin lỗi: "Thật sự xin lỗi." Giọng cũng khá dễ nghe.

Theo thời gian ước tính, diễn viên nhỏ kia còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới. Rượu đã khui, Phó Khung cởi áo khoác, tự rót đầy một ly. Tuổi tác lớn rồi, ông ta cần khởi động trước.

Phó Khung ngửa cổ uống cạn, rồi lấy từ túi áo ra hai viên thuốc nuốt xuống. Theo thường lệ, ông ta sẽ dần cảm thấy một luồng nhiệt từ dưới bụng dâng lên, khiến cơ thể như trở lại trạng thái hai mươi năm trước. Nhưng hôm nay có gì đó hơi lạ, phản ứng đến nhanh hơn hẳn, luồng nhiệt dữ dội xộc thẳng lên não. Phó Khung kinh ngạc đứng dậy, bước được hai bước thì lảo đảo, định vịn vào bàn thì hụt tay, lý trí mách bảo ông ta gọi điện cầu cứu, nhưng lúc này đã hoàn toàn mất phương hướng.

——Ông ta cứ thế mà ngã gục xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!