Chương 44: Giấy dán tường

Editor: moonstruck. noir

Bức tranh sơn dầu được treo giữa phòng khách rộng rãi của Văn Tự. Tác phẩm vô giá ấy cuối cùng cũng được đối đãi xứng đáng

- được đóng khung cẩn thận, đặt trên giá gỗ vững chắc.

Chuyên gia giám định sau một hồi quan sát kỹ lưỡng mới thu lại thiết bị của mình, quay sang báo cáo với Văn Tự và Lý Vũ Du: "Đã xác nhận, là tranh thật, tác phẩm của một họa sĩ trẻ theo trường phái hiện thực."

Văn Tự gật đầu, hỏi: "Trước đây từng được định giá chưa?"

Chuyên gia lắc đầu: "Bức này thì chưa. Loạt tranh này của họa sĩ có tổng cộng ba bức, hai bức còn lại lần lượt lấy hoàng hôn và bầu trời sao làm chủ đề. Trong đó, bức bầu trời sao vài năm trước được định giá khoảng một trăm năm mươi nghìn*."

*Hơn 559 triệu.

Mười lăm vạn đương nhiên là không đủ để gánh được ba nhà máy.

Sau khi chuyên gia rời đi, Lý Vũ Du bế Mèo Trắng bên trái, ôm Mèo Ca bên phải, trầm ngâm suy nghĩ: "Chị Vi không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy."

Văn Tự uống cà phê bên cạnh: "Trừ khi một ngày nào đó đi ngang qua bãi rác, tình cờ nhặt được năm rương vàng, rồi bỗng nảy sinh hứng thú mãnh liệt với tranh sơn dầu, thế là đi đến nhà đấu giá mua một bức tranh của họa sĩ mới."

Ai cũng biết đó là chuyện không thể xảy ra.

Thực tế thì mọi chuyện đã quá rõ ràng

- năm đó, người trung gian ở sòng bạc đã đặt năm rương vàng giao cho Lưu Tiên Minh ở gần bãi rác, kẻ đứng sau ra lệnh cho Thành Vi nhờ người đến lấy, rồi cất giấu ở nơi khác. Cách làm này vô cùng khôn khéo và có tầm nhìn, bởi chẳng bao lâu sau Lưu Tiên Minh đã bị bại lộ, bị Thường Viện Viện tố cáo với Viện Quân Khoa, may mà số vàng đã kịp chuyển đi trước nên không bị phát hiện.

Sau khi Lưu Tiên Minh bị bắt, tình hình trở nên căng thẳng, kẻ đứng sau cũng không thể lấy lại số vàng đó ngay, nên phải đợi đến hai năm trước, đem một bức tranh không quá đắt đưa vào nhà đấu giá, để Thành Vi mua lại với giá cao, cuối cùng biến năm rương vàng thành dạng tài sản khác gửi về.

"Lúc đấu giá, chênh lệch giá lớn như vậy mà không ai thấy kỳ lạ à?"

"Rất bình thường," Văn Tự nói, "Người đến đó đều giàu sang quyền thế, phần lớn có sở thích đặc biệt hoặc chấp niệm nào đó. Cạnh tranh mà đẩy giá lên trời cũng không có gì lạ. Nói thật, lúc ở hiện trường tôi còn tưởng nhân vật trong tranh là người tình trong mộng của ai đó. Hơn nữa, bức tranh này còn không phải là tác phẩm có giá cao nhất ngày hôm đó, nên chẳng mấy ai chú ý."

"Cái này mà còn chưa phải giá cao nhất sao?" Lý Vũ Du không khỏi líu lưỡi, "Còn có cái nào cao hơn à?"

"Đương nhiên là có rồi."

"Là cái gì? Ai mua vậy?"

Văn Tự đáp rất thản nhiên: "Tôi mua."

Lý Vũ Du nhất thời khó mà chấp nhận được sự thật này, một chữ "anh" nghẹn lại trong cổ họng mãi không thốt ra được nửa câu sau.

Văn Tự thấy bộ dạng cậu như vậy thì buồn cười: "Muốn xem tôi đã mua cái gì không?"

Theo lý thì manh mối đã ở ngay trước mắt, không phải lúc để bàn chuyện này, nhưng Lý Vũ Du vẫn không kìm nổi trí tò mò của mình: "Muốn."

Lần thứ hai Lý Vũ Du bước vào không gian phía sau cánh cửa bí mật trong thư phòng. Đúng như Văn Tự nói, công tắc của cánh cửa này chẳng liên quan gì đến cuốn《Lịch sử triết học》, cậu cũng không biết Văn Tự đã thao tác thế nào, chỉ mù mờ đi theo vào trong.

Bên trong, ngoài bảng điều khiển cửa ra vào còn có vài chiếc két sắt kiểu dáng rất quen mắt. Văn Tự mở chiếc ở giữa, một giá trưng bày bọc nhung đen hiện ra, trên đó treo một mặt dây chuyền hình chiếc chìa khóa, khảm đầy những viên kim cương mà Lý Vũ Du chẳng mấy rành rẽ, dày đặc đến hoa cả mắt.

Không biết vì sao, Lý Vũ Du cảm thấy có chút quen thuộc: "Vậy cái này cụ thể đáng giá bao nhiêu?"

Văn Tự vẫn dùng đơn vị tính của anh ta: "Cỡ năm cái nhà máy."

Lý Vũ Du lập tức không còn thấy quen nữa, trong cuộc đời nghèo khổ của mình làm gì có cơ hội gặp qua thứ như vậy.

Thỏa mãn trí tò mò xong, hai người quay lại chỗ bức tranh sơn dầu. Lý Vũ Du ngẫm nghĩ: "Đã vậy thì trực tiếp tra xem ai là người ủy thác bức tranh năm đó chẳng phải xong sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!