—
Ngoài cửa sổ đang đổ mưa như trút nước, có lẽ là mưa nhân tạo, đến rất đột ngột và dữ dội. Những chồi non vừa mới nhú ra khỏi cành không kịp đề phòng đã bị dội nát tả tơi.
Lý Vũ Du ôm Mèo Ca ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ quan sát cơn gió dữ đang tiếp tay cho cơn mưa hoành hành. Năm phút trước, cậu vừa nhận được tin nhắn nhắc nợ tiền thuê nhà. Hóa ra từ lúc bị bắt cóc đến giờ, mới chỉ hơn một tháng, nhưng tâm trạng thì đã thay đổi đến long trời lở đất.
Thành Vi đã được đưa đi cấp cứu ba ngày nay, hiện tại đã qua cơn nguy kịch, miễn cưỡng duy trì được hô hấp. Nhưng loại xyanua cô ta nuốt dường như có trộn thêm thành phần đặc chế nào đó, tuy lúc này vẫn còn dấu hiệu sống, nhưng ý thức đã hoàn toàn không thể tỉnh lại. Không rõ hôn mê sẽ kéo dài bao lâu, cũng chẳng biết có ngày nào thật sự tỉnh dậy hay không.
Một ly nước ấm có thêm lát chanh được đặt trên bàn trà.
"Cụ thể Thành Vi đã nuốt thứ gì thì không rõ, nhưng cô ta cũng đủ tàn nhẫn với chính mình, chắc là trong thời gian ngắn không còn cách nào nữa." Văn Tự cũng bưng một ly nước ấm có lát chanh, ngồi xuống phía bên kia ghế sofa.
Lý Vũ Du v**t v* lông Mèo Ca, phân tích: "Phía sau chị ta còn có người khác, nên mới thà chết chứ không chịu khai ra."
"Cũng có thể chỉ là một người có lòng tự tôn cao, không bận tâm đến mạng sống, thất bại rồi không muốn đối mặt với đống hỗn loạn phía sau," Văn Tự nói, "Nhưng chắc chắn cô ta không hành động đơn độc. Với thân phận một nhân viên khoa kiểm nghiệm, cô ta không thể tiếp cận An Hưởng, nói trắng ra, khả năng cao chỉ là làm việc cho người khác."
Từ khi nào chuyện này bắt đầu? Những ký ức đẹp đẽ ở viện nghiên cứu rốt cuộc có thật hay không, giờ cũng không thể biết được.
Lý Vũ Du cầm ly nước lên rồi lại đặt xuống.
"Tôi có một câu hỏi."
"Bé hay hỏi, mời nói."
"... Có thể đừng gọi tôi như vậy được không?"
Văn Tự vắt chéo chân: "Thế thì có gì cứ nói thẳng, khỏi mấy màn dạo đầu dư thừa đó."
Chỉ là câu hỏi này hơi khó mở lời, Lý Vũ Du xoa xoa vành ly: "Hôm đó, tôi lục trong máy hủy tài liệu của anh, thấy có tên Nghiêm Nhược Vân, nhưng anh luôn nói với tôi là không có tin tức gì về anh ấy."
Văn Tự chẳng hề ngạc nhiên trước câu hỏi này, dường như đã chờ từ rất lâu, anh ta trả lời thẳng: "Vì Nghiêm Nhược Vân đã chết rồi."
"Lúc đó cậu bệnh khá nặng, tôi sợ cậu nhất thời không chịu nổi nên mới muốn hoãn lại một chút," Văn Tự nói rồi liếc sang Lý Vũ Du, thấy đối phương không có phản ứng gì quá lớn, "Nhưng xem ra bây giờ tâm lý của cậu cũng không yếu như tôi tưởng."
Vì đã dự đoán được rồi. Sau khi xác định Lan Thanh bị hại, chính mình lại bị truy sát đến bước này, Lý Vũ Du đã lờ mờ đoán được Nghiêm Nhược Vân lành ít dữ nhiều. Tận tai nghe thấy những lời này, cũng chỉ như đóng thêm dấu mộc vào một kết luận đã định sẵn.
"Cũng có liên quan đến chị Vi sao?"
"Khả năng lớn," Văn Tự nói, "Quả thực có nhà máy dược Lâm Nguyên đó, cũng đúng là do ông cụ đầu tư, nhưng chỉ là một nhà máy nhỏ ở vùng xa xôi, hầu như chẳng ai nhắc đến. Nghiêm Nhược Vân làm ở đó vài tháng, một ngày thì đột tử ngay tại chỗ làm, người trong nhà máy tưởng là làm việc quá sức, nên giấu nhẹm vụ việc, hầu như không có tin đồn gì. Nhưng Thành Vi lại nắm rõ mồn một, còn lợi dụng mối quan hệ đầu tư để dụ cậu đến, phần lớn là có liên quan."
Lan Thanh rơi xuống sông, Nghiêm Nhược Vân đột tử. Lý Vũ Du biết, tất cả mọi chuyện nhất định có liên hệ đến Viện Quân Khoa.
Nhưng mối liên hệ cụ thể ấy rốt cuộc là gì, thì đáp án đã rơi vào giấc ngủ sâu cùng với ý thức của Thành Vi.
"Nhưng ít nhất bây giờ vẫn có một con đường có thể đi," Văn Tự đặt ly xuống, uống cạn nước bên trong, "Đã đến lúc đưa cậu đi tham quan một chút rồi."
Tòa cao ốc chọc trời cao ba trăm mét lấp lánh dưới ánh mặt trời, chóp tháp bạc như một chiếc kim chĩa thẳng lên trời, phản chiếu quang ảnh của thành phố.
Lý Vũ Du từng rất nhiều lần đi ngang qua tòa nhà của tập đoàn Văn thị, thầm cảm thán về số tiền và nhân lực khổng lồ để xây dựng nên nó, nhưng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ thật sự bước vào nơi này. Bên trong tòa nhà cũng tráng lệ như vẻ ngoài, đại sảnh rộng lớn đến bất ngờ.
Do không phải ngày làm việc nên người ra vào tòa nhà không nhiều, nhưng vẫn có không ít kẻ xui xẻo phải trực. Hiện giờ Lý Vũ Du vô cùng nhạy cảm với người lạ, cứ có cảm giác bất kỳ ai đi ngang cũng đang dò xét mình, mà hễ cậu vừa định liếc lại thì họ lập tức né tránh ánh mắt.
Lý Vũ Du chọt chọt cánh tay Văn Tự: "Chúng ta cứ ngang nhiên đi vào thế này, thật sự ổn chứ?"
"Ừ?" Văn Tự không hiểu, "Đây là tòa nhà nhà tôi, có gì không ổn?"
"Tôi không nói anh, tôi nói tôi."
"Cớ gì phải trốn?" Văn Tự dửng dưng, "Dù đứng sau Thành Vi là ai, thì chắc chắn cũng biết giờ cậu dính lấy tôi như hình với bóng. Ở Khu 11 này, chỉ cần cậu không rời khỏi tôi, thì sẽ không gặp nguy hiểm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!