Chương 4: Tiễn khách

"À?"

Tay đang cầm tách trà của Lý Vũ Du khựng lại giữa không trung, một lúc sau cậu mới dò xét đáp: "Tôi chắc là... họ Lý?"

Văn Tự thả hai tay xuống, vài giây sau bất chợt mỉm cười: "Xin lỗi, mấy hôm trước có người nói đùa kiểu đó ở buổi tiệc, tôi học lại dùng thử xem, có vẻ không hợp lắm."

"Thì ra vậy," Lý Vũ Du lúc này mới nhấp ngụm trà đầu tiên, "Ngại quá, tôi vốn không phải người thú vị lắm."

"Không trách bác sĩ Lý, là do tôi," Văn Tự nói dứt khoát, "Không có khiếu hài hước, cũng coi như một khuyết điểm của tôi."

Tim Lý Vũ Du lỡ mất một nhịp, lời này nghe chẳng khác gì việc độc thoại lẩm bẩm khi nãy của cậu đã bị nghe trộm.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ là mấy câu khách sáo thông thường, mà Văn Tự vẫn biểu hiện tự nhiên, chắc là cậu đã nghĩ nhiều.

Văn Tự liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng trên bàn: "Thụy Vân chắc sắp tới rồi."

Lý Vũ Du tò mò hỏi: "Hai người không sống chung à?"

Văn Tự gật đầu, giải thích: "Dù sao cũng chưa kết hôn chính thức, sống chung không tiện. Tôi mua cho cô ấy một căn hộ gần đây, lúc rảnh sẽ ghé qua dùng bữa."

Lý Vũ Du gật gù, đang định đáp lời thì bỗng cảm thấy chân ngứa ngáy, còn bị vật gì đó sắc nhọn cào một đường, lập tức bật dậy nhấc chân lên.

Một tiếng mèo kêu dữ dằn vang lên từ dưới gầm bàn.

"Xin lỗi," Văn Tự cũng hơi bất ngờ, "Con mèo nhà tôi bình thường ở trong vườn, không biết sao hôm nay lại chui vào đây."

Lý Vũ Du thử thả chân xuống, nhưng chưa chạm đất thì con mèo kia đã vung vuốt cảnh cáo một lần nữa.

"Không sao, nuôi thú cưng mà, chuyện chạy lung tung là bình thường," Lý Vũ Du bất lực nói, "Chỉ là con mèo nhà anh có hơi... hành xử quyết đoán quá."

"Tính nó hơi gắt thật," Văn Tự đáp, "Chủ yếu là vì nhà này ít khi có khách, thấy người lạ chắc bị kích động."

Dứt lời, anh ta đột nhiên giơ tay, khớp ngón tay gõ nhẹ hai tiếng lên mặt bàn.

Con mèo kia lập tức thu móng rút lui, từ dưới bàn lững thững bò ra. Là một con mèo trắng giống thuần chủng, nhảy lên bàn trà, rồi ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trên đùi Văn Tự.

Lý Vũ Du cuối cùng cũng đặt chân xuống đất: "Xem ra anh dạy nó khéo ghê."

Văn Tự nhẹ nhàng vuốt dọc lưng mèo, ngón tay anh ta thon dài, khớp xương nổi bật, mạch máu xanh mảnh hiện lên mờ mờ dưới làn da. Còn con mèo thì ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích: "Tôi không thích từ 'dạy', chỉ là ở chung lâu rồi, có chút tình cảm với nhau."

Trong lúc hai người đang trò chuyện, An Thụy Vân cũng đến nơi.

Dù chỉ đến khám bệnh, cô vẫn trang điểm kỹ lưỡng, mặc một bộ đồ công sở đơn giản mà tinh tế, từ đầu đến chân không hề qua loa.

Lý Vũ Du khách sáo vài câu rồi vào việc: "Gần đây cô có biểu hiện gì bất thường không?"

An Thụy Vân hơi trầm ngâm, như không biết bắt đầu từ đâu: "Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, tôi không biết phải diễn đạt sao cho đúng... nói chung là dạo này thỉnh thoảng bị chóng mặt? Hoặc tim đập nhanh, nhưng cũng không có triệu chứng nào nặng hơn."

"Cô còn nhớ bắt đầu từ khi nào không?"

"Không rõ lắm... khoảng ba tháng trước, có lần tôi đang ăn thì làm rơi thìa, chắc từ lúc đó? Mà cũng có thể sớm hơn, chỉ là lúc đó không để ý."

Lý Vũ Du ghi chép cẩn thận, rồi hỏi tiếp tiền sử bệnh: "Cô từng phẫu thuật hay có bệnh lý mãn tính nào không?"

An Thụy Vân lắc đầu, lần này đáp rất nhanh: "Cậu cũng biết hoàn cảnh nhà tôi rồi đấy, từ nhỏ bố mẹ đã rất quan tâm đến sức khỏe của tôi, gần như chưa từng mắc bệnh nặng."

Sau một lượt hỏi đáp, Lý Vũ Du lấy thiết bị và dụng cụ y tế mang theo, tiến hành kiểm tra cơ bản cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!