Chương 38: Viên đạn

"Bắn trúng chỗ nào rồi? Tình hình của Văn Tự bây giờ ra sao?"

"Hình như là tim... Em đang cố cầm máu, nhưng, nhưng hoàn toàn vô ích, giờ phải làm sao đây chị Vi?"

Trong giọng nói lộ rõ sự hoang mang bất lực, thậm chí còn có cả tiếng nghẹn ngào sắp khóc.

Xe của Thành Vi bật đèn cảnh báo dừng trên làn đường khẩn cấp, tiếng tít tít đều đặn vang lên quấy nhiễu suy nghĩ của cô, khiến cô hơi bực bội.

"Em hiện giờ có gặp nguy hiểm không?" Thành Vi hỏi, "Văn Tự quay về một mình à?"

"Đúng, đúng vậy, tạm thời em chưa thấy ai khác, anh ta tự lái xe về."

Thành Vi ngừng vài giây, cuối cùng cũng quyết định: "Vậy em đừng làm gì, chị tới giúp em, có chuyện gì phải lập tức báo cho chị."

Cô tắt đèn cảnh báo, khởi động lại xe, kéo phanh tay. Đêm khuya xe cộ thưa thớt, con đường rộng thênh thang càng thêm trống trải. Nhờ vậy mà tốc độ xe của Thành Vi đã vọt lên một con số cực kỳ đáng sợ, đèn đường trong gương chiếu hậu bị kéo thành từng vệt sáng đứt gãy, rung lắc.

Rẽ một khúc ngoặt, xe chạy vào một tuyến đường hoàn toàn xa lạ, lại còn băng qua một đoạn đường đang thi công nên buộc phải giảm tốc. Cô men theo địa chỉ đã nhận, chạy thêm không lâu thì một khu biệt thự hẻo lánh hiện ra trước mắt.

So với thời gian hẹn ban đầu là nửa tiếng, thực tế cô chỉ mất chưa đến hai mươi phút.

Khác với những khu biệt thự xa hoa nổi tiếng trong Khu 11, nơi này tuy được xây dựng khá bề thế, nhưng có lẽ vì vị trí quá vắng vẻ nên tình hình bán ra không mấy khả quan. Phần lớn các căn vẫn còn trống trơn, chỉ có vài căn đã bán thì đang trong quá trình sửa sang. An ninh và quản lý khu vực cũng chưa hoàn thiện, cổng khu gần như mặc cho người ra vào tự do.

Dù vậy, Thành Vi vẫn đỗ xe từ khá xa, rồi đi bộ vào.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm được địa chỉ mà Lý Vũ Du gửi, là căn ở góc trong cùng, sáng đèn, trông chói mắt giữa màn đêm tối om.

Thành Vi cố gắng bước nhẹ hết mức, men theo ngoài tường cẩn trọng quan sát một vòng

- đúng như lời Lý Vũ Du, đừng nói trong phạm vi trăm mét, ngay cả ba bốn trăm mét quanh đây cũng chẳng thấy bóng dáng người sống.

Có một chiếc xe đậu dưới lầu, khác hẳn xe của cô, là một chiếc xe sang chỉ cần nhìn ống xả thôi cũng biết đắt đỏ.

Khả năng cao là xe Văn Tự lái đến.

Một vài chi tiết quả nhiên trùng khớp với dự đoán, Thành Vi không nán lại lâu mà bước thẳng qua cánh cổng không khóa. Phong cách thiết kế ở đây rất lạ, mang vẻ lạnh lẽo và trang nghiêm, nhưng ưu điểm là cách bày trí tối giản khiến cấu trúc căn nhà khá rõ ràng, Thành Vi chẳng tốn mấy công sức đã tìm được thư phòng.

Cô đẩy cửa bước vào, tình cảnh bên trong cũng đúng như dự liệu

- một thân thể đàn ông ngã gục trong vũng máu, quần áo xộc xệch, không còn dấu hiệu hô hấp, trên ngực chồng chất vài chiếc khăn thấm đỏ, cho thấy đã từng cố gắng cầm máu, nhưng vẫn không ngăn được máu trào ra, có chỗ trên sàn đã khô lại.

Còn Lý Vũ Du thì ngồi bệt cách thi thể mấy mét, dựa lưng vào bàn gỗ, gần đó có một khẩu súng rơi dưới đất. Trông cậu mất hồn lạc vía, có lẽ còn chẳng ý thức được bản thân đang run rẩy dữ dội đến thế nào.

"Em sao rồi? Ổn không?"

Thành Vi đứng cách vài mét hỏi. Lý Vũ Du ngẩng đầu, như nhìn về phía cô, nhưng môi mấp máy mấy lần vẫn không nói thành lời.

Thành Vi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vết máu bên cạnh. Là máu thật.

"Anh ta chắc chắn chết rồi à?" Thành Vi chỉ Văn Tự dưới đất.

"Vâng," Lý Vũ Du khó khăn đáp, "Em đã cố cầm máu, nhưng tim không còn đập nữa."

Thành Vi áp mu bàn tay lên cổ tay phải lộ ra của Văn Tự, nhiệt độ rất lạnh. Cô hơi do dự, nghĩ có nên kiểm tra vết thương chí mạng lần cuối hay không, nhưng hôm nay ra ngoài không mang găng tay, nếu tùy tiện động vào sẽ dễ để lại—

Tích, tích, tích. Có tiếng động vang lên.

Thành Vi cảnh giác rụt tay lại: "Tiếng gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!