—
"Tôi tên là Lan Thanh."
"Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ. Từng có lúc tôi nghĩ mình là người may mắn, vì tôi thông minh hơn bạn bè cùng trang lứa."
"Khi đến Viện Quân Khoa, tôi đã nghĩ tương lai mình sẽ rộng mở, tôi từng tin rằng mình sẽ sống một cuộc đời đầy hy vọng."
"Tôi từng vô cùng yêu thích cuộc sống của mình, tuy mệt mỏi, nhưng mỗi ngày đều được thấy hoa nở, được thấy hoàng hôn. Tôi thậm chí còn vẽ những kiểu thời tiết đó lên từng lọ thuốc thử: nắng, nhiều mây, mưa, tuyết. Dù vất vả, tôi vẫn luôn mong đợi ngày mai."
"Tôi cũng không rõ từ khi nào cuộc sống của mình lại trở nên thế này."
"Mỗi ngày tôi đều đau đớn đến kiệt quệ, nhìn nét mặt của bố mẹ, lòng tôi càng thêm khổ sở. Tại sao xui xẻo lại rơi đúng vào người tôi? Tại sao những chuyện tồi tệ cứ nhắm thẳng vào tôi mà đến?"
"Tôi không muốn thành một người oán trời trách đất, nhưng tôi thật sự rất hận."
"Tôi đã không còn cách nào khác. Ngày nào cũng đau đến mức không thể làm việc. Sống thêm một ngày, là tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ một ngày. Vậy thì dừng lại ở đây thôi, cuộc đời như thế này chẳng có lý do gì để tiếp tục nữa."
"Hy vọng kiếp sau tôi có thể may mắn hơn một chút."
Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình, hàng chữ bên trong vì lớp chất lỏng mà biến dạng.
Khi nghe tin Lan Thanh mất, Lý Vũ Du đã cảm thấy xót xa. Nhưng bây giờ tận mắt thấy những lời bộc bạch nỗi đau ấy, thấy quá trình biến đổi tâm lý trong cả cuộc đời cô, cảm xúc càng khó nói thành lời. Dù biết dây thừng luôn đứt ở chỗ yếu nhất, nhưng khi thấy từng sợi vương vãi khắp nơi, vẫn không thể không đau lòng.
Giọt nước mắt ấy vừa khéo rơi xuống chữ "Vũ*", Lý Vũ Du đưa tay lau đi.
*Vũ : mưa. Cũng là "Vũ" trong tên Lý Vũ Du ().
Bên dưới bốn chữ "nắng", "nhiều mây", "mưa", "tuyết", Lan Thanh còn vẽ lại vài ký hiệu
- méo mó, nguệch ngoạc, nhưng đúng là dấu ấn riêng của cô.
Không, hình như có gì đó không đúng.
Ánh mắt Lý Vũ Du dừng lại một chỗ, bỗng cảm thấy máu trong người lạnh buốt.
——Vậy đây là thời tiết tuần trước à? Nhiều mây, nhiều mây, nhiều mây, tuyết rơi... Dù sao cũng chẳng thấy nắng, hoa ngoài hành lang như sắp héo hết rồi. Nghĩ lại thì một tuần trôi cũng nhanh thật, nhưng sao em không nhớ có tuyết nhỉ?
——Thật ra đó không phải tuyết, là mưa giông.
——Hả? Ai lại vẽ mưa giông mà dưới đám mây chỉ có mấy vạch sét chứ! Với lại vẽ xiêu vẹo thế kia, nhìn kiểu gì cũng giống một bông tuyết xấu xí.
——Chê xấu thì đừng có nhìn!
——Không phải em chê, tại nó xấu thật mà.
——Cút cút cút. Nhưng em đừng có kể với ai nhé, mấy đàn anh đàn chị khác đều nghĩ đó là tuyết, chị ngại quá nên cũng thuận theo họ luôn.
Ký hiệu đó không phải bông tuyết. Đó là mưa giông mà chỉ có Lan Thanh và Lý Vũ Du mới hiểu. Có thể người khác nhận nhầm, có thể Lý Vũ Du đôi khi cũng quên, nhưng Lan Thanh thì tuyệt đối không bao giờ nhầm được.
Tuy nét chữ giống hệt trong trí nhớ, nhưng đây không phải di thư do Lan Thanh viết, mà là có người giả mạo.
Có khả năng Lan Thanh không phải tự sát.
//
[Anh đang ở đâu?]
[Bao giờ về?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!