Chương 35: Di thư

Có người hét lên. Có lẽ là người qua đường xui xẻo đi ngang qua khu vực này, họ không dám đến gần, nhưng theo bản năng vẫn kêu thất thanh.

Tiếng động cơ xe địa hình vẫn còn, vừa nghiền nát mặt đất vừa đè nặng lên màng nhĩ. Không đếm được cụ thể mấy giây, âm thanh dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng la hét nối tiếp nhau vang vọng.

Lý Vũ Du muốn quay đầu lại, nhưng đã bị người ta thô bạo ép trở về. Cằm của Văn Tự ghì sát vào sống mũi cậu: "Cậu định làm gì?"

Lý Vũ Du giãy giụa không được, cũng không nói nổi một lời.

Văn Tự nhìn thấu ý định của cậu: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Dù là laptop hay mặt dây chuyền quý giá của cậu, giờ cũng chỉ là mớ sắt vụn thôi."

Lại có thêm vài người qua đường đáng thương bị cảnh tượng thu hút mà tới gần, rồi tiếp tục hét lên. Hình như có ai đó đang gọi cảnh sát.

Văn Tự không để Lý Vũ Du có cơ hội phản bác thêm, mạnh mẽ kéo tay cậu: "Đi."

Đầu đau quá.

Có thể là do cồn, cũng có thể là vận động kịch liệt, hoặc do cú sốc tâm lý.

Mọi thứ trước mắt toàn là ảo ảnh: đèn đường, cây cối, máu tươi, Văn Tự. Họ lên một chiếc xe, Văn Tự nói gì đó với cậu, nhưng đau đớn khiến cậu chẳng nghe rõ. Mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Lý Vũ Du đã quên mất rồi.

Cơn đau dữ dội dần dần nuốt chửng thị giác, thính giác, ký ức, cuối cùng là cả ý thức.

Lúc tỉnh lại, ngay cả mở mắt cũng không có sức, đầu vẫn nặng trĩu, miệng khô khốc vô cùng.

Sau vài hơi thở khó nhọc, Lý Vũ Du tự chẩn đoán tình trạng của mình

- chắc là sốt rồi.

Khát đến mức không hé môi nổi, nhưng nước lại tự động đưa đến. Một bàn tay quen thuộc đưa cốc nước ấm đầy đến sát bên môi cậu.

Cậu cố uống hai ngụm, cảm thấy khá hơn đôi chút, tuy giọng vẫn khàn đến khó nghe: "Đây là đâu?"

"Nhà tôi," Văn Tự nói, "Phòng ngủ chính, cậu không nhận ra cũng bình thường."

Ý là giường của Văn Tự. Phòng ngủ chính vẫn giữ phong cách của cả căn nhà, nhìn qua chẳng có chút hơi thở con người nào.

"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Lý Vũ Du lim dim mắt.

"Không lâu," Văn Tự chu đáo mở rèm cửa sổ tự động ra cho cậu, bên ngoài vẫn đen kịt, "Chỉ một ngày."

Có tiếng gì đó rơi xuống sàn. Lúc này Vũ Du mới nhận ra trong phòng ngủ còn có người thứ ba.

Giả Vân Xuyên nói xin lỗi, nhặt lọ thuốc trên sàn đặt lại lên tủ đầu giường: "Tôi không chắc nên dùng thuốc nào, nên mang hết tới đây."

Văn Tự hỏi: "Uống cái nào?"

Lý Vũ Du yếu ớt, cũng chẳng còn tâm trí để uống thuốc: "Chuyện tối qua thế nào rồi?"

Văn Tự phớt lờ: "Uống cái nào?"

Lý Vũ Du đành thỏa hiệp: "Đưa cho tôi cái màu xanh lá ấy."

Đợi đến khi cậu bị ép uống xong nửa bát cháo, thêm một cốc nước đầy, cuối cùng nuốt hai viên hạ sốt, Văn Tự mới thong thả báo kết quả: "Xe địa hình không biển số, đâm người xong bỏ chạy. Hoa Tiên Tử giờ đã thành bánh Tiên Tử, chết hẳn rồi."

Giả Vân Xuyên bổ sung: "Vì đoạn đường đó khá đặc biệt, cả tuyến chẳng có camera giám sát. Cảnh sát điều tra quan hệ xã hội của Hoa Tiên Tử, phát hiện hắn chỉ là một tên trộm vặt, mới ra tù được hai ngày nay, đây là lần đầu tiên gây án sau khi thả. Chưa tra ra được đối tượng tình nghi nào, hiện coi như vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn mà truy bắt, nhưng e rằng hi vọng rất mong manh."

Không có đối tượng tình nghi. Vì người lẽ ra phải bị nghiền dưới bánh xe chính là cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!