Chương 34: Nghe lời

Editor: moonstruck. noir

Ba chữ ấy vừa thốt ra, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng. Chỉ còn âm bass nặng nề từ sàn nhảy tầng dưới vọng lên từng nhịp, chứng minh nơi này vẫn là một thế giới có âm thanh.

Vẻ mặt Dương Hoa đầy khó hiểu, người lên tiếng trước lại là Văn Tự: "Ồ? Còn có cả nhân vật này sao?"

"Chưa kể với anh hả?" Dương Hoa vỗ vỗ bụi trên tay, "Có lẽ không phải ai cũng thích đem chuyện đời tư ra nói, cũng dễ hiểu thôi."

Lý Vũ Du cảm thấy mặt dây chuyền trong tay nặng tựa hai mươi cân.

Cậu im lặng hồi lâu mới trả lời: "Tôi với đàn anh Trần Hồi, cũng đã lâu không gặp rồi."

"Ồ, chia tay rồi à," Dương Hoa tỏ vẻ thấu hiểu, "Thế thì càng dễ hiểu."

Ký ức mới là chất liệu dễ hoen gỉ nhất.

Lý Vũ Du từng nghĩ rằng mình có thể mãi lưu giữ mọi khoảnh khắc thuộc về cậu và Trần Hồi. Dù sao thì anh ấy cũng là hình tượng sống động của những từ ngữ đẹp đẽ: dịu dàng, ân cần, ấm áp. Trong những ngày tháng ấy, mỗi câu nói của Trần Hồi đều mang sức nặng khó có thể xem nhẹ. Anh đã trao cho cậu biết bao lời hứa. Dẫu sau này những lời hứa ấy đều tan biến trong hiện thực, mất đi hết thảy ý nghĩa, thì ít ra chúng vẫn nên được mình ghi nhớ. Giờ đây chỉ còn mình có thể nhớ mà thôi.

Tiểu Du, anh ấy thích gọi mình như thế, sau này anh sẽ đưa em đến bất cứ nơi đâu em muốn.

Mặt dây chuyền bị người ta thẳng tay giật lấy. Văn Tự ngắm nghía vài giây rồi bình luận: "Sao lại gỉ sét thế này? Tôi còn tưởng ít nhất phải là bạc nguyên chất chứ."

Lý Vũ Du hoàn hồn, phát hiện Dương Hoa đã rời khỏi phòng. Cậu cố gắng giành lại mặt dây chuyền, nhưng Văn Tự nhờ vào sải tay dài mà giơ nó lên cao hơn: "Xem ra đối tượng bỏ trốn cùng tôi đây cũng không đơn giản, rắc rối đầy mình lại còn nợ tình cảm. Càng nghĩ càng thấy tôi đối xử với cậu quá khách sáo rồi."

Không phải như vậy, lẽ ra không nên như vậy. Tại sao lại phải dùng giọng điệu đầy khinh miệt để nói về những chuyện ấy?

Trong lòng Lý Vũ Du dậy sóng, cậu bốc đồng bật lại: "Chuyện anh không hiểu thì đừng nói lung tung."

Nhưng dường như cậu đã quên mất Văn Tự là người thế nào. Một bàn tay bóp chặt lấy cằm cậu: "Nếu tôi cứ nói tiếp thì cậu định làm gì?"

Văn Tự từ trên cao nhìn xuống: "Cậu có thể làm được gì? Tôi rất tò mò, nói thử xem nào."

Có lẽ cái vẻ hờ hững, thờ ơ kia vốn chẳng phải là bản chất thật sự của Văn Tự. Không hiểu sao, vào đúng khoảnh khắc này, phản ứng đầu tiên của Lý Vũ Du lại là suy nghĩ ấy. Bởi nếu anh ta thật sự nghiêm túc, thì sẽ càng không cho phép bị chống đối, càng bất chấp hậu quả, và sẽ tàn nhẫn một cách trực diện hơn.

May mà tình huống lúc đó đã cứu cậu. Bên ngoài có nhân viên phục vụ gõ cửa, hỏi trong phòng có cần thêm rượu không.

"Giải quyết chuyện trước mắt đã," Văn Tự tha cho cậu, tiện tay ném mặt dây chuyền vào lại hộp, "Về rồi chúng ta vẫn còn thời gian để tâm sự."

Lý Vũ Du ép mình phải tập trung lại. Cậu lấy chiếc laptop trong hộp ra, chỉ là một chiếc laptop cũ kỹ bình thường, là mẫu mà tổ nghiên cứu trước đây thường dùng. Vỏ máy không có ký hiệu gì, cũng chẳng nhìn ra là của ai.

Cậu thử khởi động máy nhưng thất bại, rõ ràng là đã hết pin. Điều này thực ra khá kỳ lạ. Các nghiên cứu trong tổ luôn được bảo mật nghiêm ngặt, tuyệt đối không để lọt ra ngoài Viện Quân Khoa, sao có thể tùy tiện bỏ lại một thiết bị nhạy cảm như laptop trong quán bar được chứ?

Trừ khi là cố tình. Nhưng vì sao? Bên trong chứa cái gì?

Phải sạc pin mới có câu trả lời. Lý Vũ Du đặt máy trở lại hộp, không muốn nán lại nữa: "Về rồi tính tiếp."

Trên màn hình điện tử hiện lên con số đếm ngược, còn hai mươi giây nữa là đến nửa đêm, cũng là lúc đám đông sôi động nhất. Lý Vũ Du ôm chặt chiếc hộp chen qua biển người, một kẻ mang mặt nạ dã thú đang nhảy nhót bất ngờ vung tay, suýt nữa hất ngã cậu.

Loáng thoáng nghe người kia nói xin lỗi. Lý Vũ Du chỉnh lại mặt nạ, phất tay ra hiệu không sao.

Cậu dừng lại quan sát xung quanh, nhận ra mình và Văn Tự đã bị dòng người tách ra, cách nhau chừng năm mét. Mùi khói thuốc và rượu nồng nặc khiến đầu cậu ong ong, Lý Vũ Du quyết định ra ngoài đứng đợi.

Dọc đường cậu vừa chen vừa nói "xin nhường đường", nhưng chẳng mấy ai để ý. Khom người len lỏi mấy chục bước, cuối cùng cũng gần đến cửa.

Không may lại va phải lồng ngực ai đó. Ngẩng đầu lên, hóa ra là gương mặt quen thuộc

- Hoa Tiên Tử ở một chiều không gian khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!