Chương 31: Trầm Bình

Tất nhiên không phải là đang yêu cầu gì cả, Lý Vũ Du biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, nhưng hai chữ "nhờ vả" này thật sự khó mà nói ra khỏi miệng.

Cậu thử chơi chữ với Văn Tự: "Ý tôi là muốn... trưng cầu ý kiến của anh thôi."

Nhưng hiển nhiên, mức độ này đối với Văn Tự chẳng đáng để bận tâm: "Thế thì ý kiến của tôi là không cần xét đến ý kiến của cậu."

Nói xong liền làm bộ định rời đi, Lý Vũ Du nhanh tay lẹ mắt kéo tay áo Văn Tự lại: "Khoan đã, là nhờ vả, được chưa. Tôi nhờ anh!"

Văn Tự dừng bước: "Nhưng nghe giọng điệu của cậu, chẳng giống đang nhờ người ta chút nào."

Lý Vũ Du có hơi bó tay: "Vậy anh muốn thế nào?"

Văn Tự bất chợt làm ra vẻ vô tội, khí thế sắc bén ban nãy biến mất sạch sẽ: "Đừng nói như thể tôi đang ép buộc cậu vậy. Tôi chỉ là đáng thương cầu xin cậu đối xử tốt với tôi một chút. Tôi thích cậu như thế, chẳng phải cậu bảo đi đâu thì tôi liền đi đó hay sao."

Xét theo góc độ tâm lý học, tình trạng của Văn Tự chắc thuộc dạng rối loạn nhân cách phân liệt hay đa nhân cách gì đó. Dù Lý Vũ Du không rành về lĩnh vực này, nhưng thực sự rất muốn mời chuyên gia đến tận nhà khám cho anh ta, tốt nhất sau khi chẩn đoán xong thì đưa thẳng vào một viện điều dưỡng nào đó, uống ít thuốc cho ổn định lại.

Tất nhiên, kế hoạch này phải để vài hôm nữa mới thực hiện được. Tuy rằng mỗi lần nói chuyện Văn Tự đều làm bộ ra vẻ rất đường hoàng, nhưng lần này anh ta vẫn thản nhiên đồng ý với lời đề nghị ngày mai đi đến nhà máy chế biến thực phẩm Trầm Bình của Lý Vũ Du.

Lâu lắm mới được nằm một mình trên chiếc giường tươm tất, vậy mà trong lòng Lý Vũ Du vẫn nặng trĩu tâm sự. Trước khi ngủ lại mở điện thoại, màn hình khóa vẫn là bức ảnh khiến cậu không dám nhìn thẳng, cũng là một trong những điều kiện Văn Tự bắt cậu đồng ý. Cậu nhanh tay lướt qua.

Cậu lại gọi thêm mấy cú điện thoại quen thuộc, kết quả vẫn như cũ: tắt máy, hoặc số không tồn tại.

Lý Vũ Du đặt điện thoại sang một bên, ép bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.

Gần quê thì sợ*.

*Thành ngữ (Cận hương tình khiếp): khi càng về gần quê thì càng thấy bồn chồn, ngại ngần, lo lắng.

Trước đây Lý Vũ Du không hiểu nổi cảm giác đó, nhưng hôm nay ngồi trên xe, lại đột nhiên thấy lúng túng và trống trải.

Ngoài tài xế và hai người bọn họ, ghế phụ còn có một vệ sĩ mang súng, nhìn qua đã biết được huấn luyện nghiêm ngặt, suốt quãng đường đều giữ nguyên tư thế cảnh giác không hề nhúc nhích.

Văn Tự có lẽ đang xử lý công việc từ xa. Trong xe không ai lên tiếng, yên tĩnh đến mức ngột ngạt. Lý Vũ Du vốn nghĩ anh ta sẽ hỏi lý do chuyến đi, vì chuyện đã đến nước này, chắc chắn không thể giấu diếm mãi. Nhưng Văn Tự lại im lặng một cách bất ngờ, dường như chẳng hứng thú, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Quãng đường cũng không dài, hơn một tiếng là tới.

Nghe tên "nhà máy chế biến thực phẩm Trầm Bình", Lý Vũ Du cứ tưởng đó chỉ là một xưởng nhỏ, nhưng thực tế quy mô lại khác xa tưởng tượng. Ba tòa nhà trung tầng giống hệt nhau xếp thành hình chữ C, bên phải là ba phân xưởng liền kề, xung quanh có hàng rào thép gai, chỉ chừa một lối vào hẹp, trang bị hệ thống kiểm soát ra vào cực kỳ phức tạp, còn có cả một bảo vệ mặt mày nghiêm túc.

Điều này khiến Lý Vũ Du

- vốn định trực tiếp vào tìm người

- rơi vào thế khó.

Xe dừng cách cổng khoảng trăm mét, Lý Vũ Du quyết định một mình đi nói chuyện với bảo vệ. Giờ này hầu như không có ai ra vào, cậu tiến lên thẳng thắn nói: "Tôi muốn tìm một nhân viên bên trong."

Bảo vệ không chút phản ứng: "Giấy phép ra vào."

"Tôi có quen người trong đó, nhưng không liên lạc được với cô ấy."

"Giấy phép ra vào."

"Cô ấy tên là Lan Thanh, anh có biết không?"

"Giấy phép ra vào."

Hết cách. Bảo vệ này cứ như một cái máy chỉ biết thực thi mệnh lệnh, hoàn toàn phớt lờ mọi lời giải thích của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!