—
Hai tay Lý Vũ Du đang ôm chặt tấm chăn khẽ run lên.
Văn Tự nheo mắt, chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó." Lý Vũ Du hoảng hốt đáp.
"Sao lại nói vậy?"
"Từ góc nhìn của một bác sĩ, tôi thấy anh, ờm, tứ chi khỏe mạnh, khí huyết dồi dào," Lý Vũ Du vắt óc suy nghĩ, "Nhìn thế nào cũng chẳng giống có vấn đề gì cả."
Trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Văn Tự thoáng chút ranh mãnh khiến Lý Vũ Du ngồi không yên, sau lưng như có kim châm. Cuối cùng Văn Tự cũng buông tha, không truy hỏi thêm: "Xem ra phạm vi chuyên môn của cậu cũng rộng ghê, chỗ nào cũng nắm được."
"Quá lời rồi, quá lời rồi." Lý Vũ Du gượng cười.
Đêm đến, họ vẫn ngủ trên chiếc giường gỗ cũ, chỉ là hôm nay có thêm một tấm chăn mỏng.
Rõ ràng khoảng cách không hề thay đổi, nhưng tấm chăn lại như tách họ khỏi thế giới bên ngoài, khiến không gian bên trong có thêm vài phần riêng tư kín đáo.
Tất nhiên, đây có lẽ chỉ là cảm giác một phía từ Lý Vũ Du, bởi hôm nay Văn Tự lại thư thái đến lạ, hiếm khi ngủ say trước cả khi cậu chợp mắt.
Chỉ còn lại một mình tỉnh táo, đầu óc liền trở nên rối bời.
LSD-29 là An Hưởng hạ cho Văn Tự, nguyên nhân xuất phát từ tranh chấp lợi ích giữa họ, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng ở chỗ, thứ lẽ ra phải biến mất không dấu vết ấy lại lọt ra từ nhà họ An, có lẽ có liên quan đến Dược Vân, thậm chí đám lính đánh thuê cũng có thể dính dáng đến Dược Vân.
Nhưng tại sao lại dính dáng đến Dược Vân?
Một ngày nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần mà vẫn chẳng tìm được lối ra. Trong màn đêm yên ả, cậu lại càng thấy bứt rứt khó chịu.
Có lẽ nên thử liên lạc với vài người quen cũ.
Sáng hôm sau, Lý Vũ Du bị tiếng chó sủa đánh thức.
Cậu lập tức bật dậy như lò xo, ôm chặt tấm chăn mỏng trước ngực như cầm khiên che chắn.
Văn Tự ngồi bên cạnh nhìn mà thấy buồn cười: "Sao vậy, sợ chó à?"
"Sợ chó to," Lý Vũ Du thừa nhận, "Hồi nhỏ từng bị dọa."
"Tuổi thơ của cậu cũng dữ dội thật," Văn Tự nói, "Con chó ngoài kia cũng chẳng cắn chết cậu được đâu."
Bữa sáng vẫn là bát cháo nhạt đó. Nhưng lâu lắm rồi chưa được ăn món gì tử tế, sáng nay Lý Vũ Du ăn rất ngon miệng, chưa đầy hai hớp đã uống cạn sạch sẽ.
Vừa đặt bát xuống, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng động cơ. Cậu giật mình quay lại, thoáng thấy một bóng đen lướt qua, theo bản năng nắm chặt tay áo Văn Tự: "Có xe tới!"
Văn Tự thong thả uống nốt cháo: "Đừng hoảng, là viện binh."
Xe đến gần mới nhìn rõ, tuy cũng là xe hơi màu đen nhưng chiếc này trông sang trọng hơn, khác biệt đôi chút với những chiếc trước. Người tài xế ngồi ở ghế lái không thấy rõ mặt, cũng không xuống xe. Nhưng nhìn dáng vẻ thì có lẽ là tới đón bọn họ về.
Văn Tự uống xong liền xếp gọn bát lại, đặt từng cái về chỗ cũ, sau đó đi ra cửa chào hỏi tài xế.
Lý Vũ Du theo sát phía sau, chợt nhớ ra: "Chúng ta cứ thế mà đi không một lời từ biệt, không báo đáp gì à?"
"Thế giờ làm sao đây," Văn Tự nhún vai, "Hai ta không một xu dính túi."
Nói xong, anh ta như nghĩ ra điều gì, lấy khẩu súng mang theo đặt lên bàn: "Hay để lại cái này cho bà ấy, cũng đáng giá lắm đấy."
"... Bà ấy lấy khẩu súng này thì có ích gì chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!