—
Choang.
Là tiếng tách trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
An Thụy Vân dường như cũng bị tiếng động do chính mình gây ra làm giật mình, ngơ ngẩn một lúc vẫn chưa phản ứng. Trong khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô. Người phản ứng nhanh nhất vẫn là người đàn ông ngồi bên bàn ăn.
Văn Tự lập tức đứng dậy, ngồi thụp xuống cạnh chân An Thụy Vân, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ chân cô: "Đừng cử động chân, cẩn thận bị mảnh vỡ cứa trúng."
Anh cúi người thu dọn từng mảnh sứ vỡ trên sàn, động tác nhẹ đến mức hầu như không phát ra tiếng va chạm.
"Xin lỗi..." Gương mặt An Thụy Vân thoáng vẻ áy náy, "Lại làm phiền anh rồi."
"Em nói gì vậy, chăm sóc em là trách nhiệm của anh mà."
Văn Tự vừa bận rộn vẫn ngẩng đầu lên đáp, vẻ mặt anh chính là minh chứng cho câu nói ấy
- không hề có chút mất kiên nhẫn, bình tĩnh và dịu dàng.
Anh gom hết các mảnh vỡ sang một bên, đúng lúc đó người giúp việc cũng bước tới, rót lại một tách trà mới.
"Tim lại đập nhanh nữa à?" Văn Tự hỏi cô.
"Một chút..." An Thụy Vân vẫn còn chưa hoàn hồn, "Cảm giác như tim đập loạn vậy."
Ánh mắt Văn Tự dịu dàng như cũ: "Cứ từ từ thở đều lại đã."
Người giúp việc đang dọn mảnh sứ cũng xen lời, có phần lo lắng: "Gần đây cô An bị triệu chứng này khá thường xuyên, hay là nên đến bệnh viện kiểm tra một chút?"
An Thụy Vân cân nhắc một lát, rồi lắc đầu: "Nhà tôi có quan hệ hợp tác lâu dài với mấy bệnh viện, tôi mà đến là họ biết ngay. Không muốn làm người nhà lo lắng, lỡ mà thật sự bị chẩn ra bệnh gì..."
Văn Tự ngắt lời cô: "Đừng tự dọa mình với mấy khả năng chưa chắc chắn."
Người giúp việc vẫn kiên trì khuyên: "Nhưng cứ kéo dài thế này cũng không phải cách..."
An Thụy Vân không đáp, chỉ đợi hơi thở ổn định rồi uống một ngụm trà.
Lúc này, như sực nhớ ra điều gì, Văn Tự chậm rãi nói: "Nhắc đến mới nhớ, dạo gần đây có người giới thiệu cho anh một bác sĩ gia đình, nghe nói khá có năng lực."
Cùng thời điểm đó, Lý Vũ Du đang nằm dài trên bàn, đối mặt với Mèo Ca.
Tối qua tuy xảy ra chút chuyện bất ngờ, nhưng rốt cuộc cũng kết thúc yên bình. Sau vài câu khách sáo, Lý Vũ Du cho Diêu Tức uống thuốc, rồi được Thôi Minh Dã cho xe đưa về, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm nay, cậu đưa Mèo Ca đến gặp một bác sĩ thú y quen từ trước. Gần đây Mèo Ca càng lúc càng lười vận động, Lý Vũ Du lo lắng nó có vấn đề gì về sức khỏe. Vị bác sĩ này biết rất rõ tình trạng của nó nên khiến cậu yên tâm hơn.
Sau một hồi chẩn đoán, bác sĩ kết luận: "Nó chỉ lười vận động thôi, không có gì nghiêm trọng. Đừng hoảng hốt."
"Thế thì tốt rồi."
Lý Vũ Du thử chìa tay ra bắt tay với Mèo Ca, nhưng lại bị nó lạnh lùng lơ đẹp.
"Nhưng cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi," bác sĩ thú y không chút nể nang nói thẳng, "Nó chắc không còn sống được bao lâu nữa đâu."
Khi ông ta nói đến năm chữ đầu, Lý Vũ Du đã nhanh tay bịt tai Mèo Ca lại.
"Sống được ngày nào hay ngày đó," Lý Vũ Du đáp, "Không có Mèo Ca, đời sẽ cô đơn lắm."
"Vậy thì cậu nên tìm một người bầu bạn đi," bác sĩ thú y gợi ý, "Thú cưng sống chẳng được bao lâu, nuôi một con rồi lại tiễn nó đi, phải chịu đựng cái vòng lặp sinh ly tử biệt đó hoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!