—
Lý Vũ Du nhớ mình từng hỏi Văn Tự câu này, lúc đó anh ta chỉ trả lời qua loa.
Vì vậy bây giờ khi Văn Tự chủ động nhắc lại, cậu rất khó tin: "Anh thật sự muốn nói cho tôi nghe à?"
Văn Tự gối tay sau đầu, thảnh thơi ung dung. Lý Vũ Du quan sát dáng vẻ ấy, trong lòng càng ngờ vực: "Không phải lại là một phép thử xem tôi có mắc lừa không đấy chứ?"
Văn Tự không khẳng định cũng không phủ nhận: "Nghe hay không nghe, chọn một trong hai."
Lý Vũ Du lập tức tiếp lời: "Thế thì vẫn phải nghe thôi."
Ngọn đèn trong gian nhà phía sau vụt tắt, chút ánh sáng cuối cùng quanh họ cũng biến mất.
Trong màn đêm tuyệt đối, giọng Văn Tự vang lên trầm thấp: "Hôn ước giữa tôi và An Thụy Vân được định ra vào năm ngoái, nửa năm trước bắt đầu thực hiện."
Chết tiệt, vậy mà anh ta lại kể từ đầu. Nhưng Lý Vũ Du vẫn kiên nhẫn khẽ "ừ" một tiếng.
"Thật ra mấy năm trước, người nhà họ An chọn không phải tôi. Cậu cũng biết gia đình chúng tôi khá phức tạp, họ lại thân thiết với nhà dì tôi hơn, nên người đính hôn với An Thụy Vân vốn dĩ luôn là em họ tôi. Tiếc là mấy năm nay Dược Vân bị nghị viên Hoàng chèn ép quá thảm, dòng tiền cho nghiên cứu thuốc mới không đủ, tiến độ chậm trễ, bọn họ không chờ nổi nữa. Ông già nhà tôi thì lại cố chấp, việc gì cũng phải chắc chắn mới chịu rót tiền, mà em họ tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên.
Thế nên cuối cùng họ chỉ có thể lùi một bước, chọn tôi."
Rất dễ hiểu, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng tài nào hiểu nổi. Lý Vũ Du nghi hoặc: "Rồi anh đồng ý luôn à?"
"Có gì không tốt đâu chứ," Văn Tự đổi tư thế nằm, "Chỉ cần có An Hưởng ở đó, mấy dự án của chính phủ đều sẽ giao cho tôi làm."
Lý Vũ Du tự nhắc nhở mình, đừng cố dùng góc nhìn của người nghèo để lý giải logic của bọn họ.
"Nhưng mà việc thương lượng không thuận lợi lắm. An Trình Bằng sắp bị nghị viên Hoàng ép đến mức mắc chứng lo âu, chẳng còn giữ được thể diện gì nữa. Số tiền đã bàn xong thì lại lật lọng, vừa đòi tiền vừa bắt chúng tôi bỏ sức. Sau lễ đính hôn thì càng quá quắt, mở miệng chưa được mấy câu liền nhấn mạnh giờ chúng ta là châu chấu buộc chung một sợi dây," Văn Tự ngáp một cái, "Có hai lần họp căng đến mức cuối cùng, An Trình Bằng trực tiếp ném cả cái gạt tàn thuốc."
"Vậy nên anh không chịu nổi mà ra tay?"
"Không đến mức ấy, tôi chẳng có hứng thú gì với việc giẫm chết châu chấu cả," Văn Tự nói, "Là họ không chịu nổi."
Đôi mắt Lý Vũ Du dần mở to, cậu quay đầu nhìn Văn Tự. Đối phương vẫn lười nhác ngắm sao.
"Ý anh là..." Lý Vũ Du chần chừ hỏi, "LSD-29 vốn dĩ là nhà họ An định hạ cho anh?"
Văn Tự không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ như đang kể chuyện mà tiếp tục thuật lại: "An Hưởng đến nhà tôi ba lần. Lần đầu mang theo một chai rượu ngon, nói dối còn khá hơn cậu một chút, nhưng cũng chỉ là chút xíu thôi. Thế là tôi nói với hắn, vì chăm sóc An Thụy Vân nên tôi đang cai rượu. Đến lần thứ hai, hắn trực tiếp mang hộp thuốc kia theo, định tùy cơ ứng biến, tôi uống gì thì hắn bỏ vào đó. Vậy nên tôi cũng tùy cơ ứng biến, thẳng tay đổi luôn hộp của hắn.
Thứ này trông y hệt thuốc viên bình thường, quả thật giúp ích không nhỏ."
"Vậy là anh tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông?" Lý Vũ Du vắt óc suy nghĩ, "Nhưng tại sao lại dùng lên An Thụy Vân? Lỡ như, lỡ như cô ấy vô tội thì sao?"
Văn Tự cuối cùng cũng quay đầu lại, nghi hoặc nói: "Tôi cần gì phải bận tâm sống chết của cô ta?"
Anh ta nói một cách vô cùng thản nhiên, Lý Vũ Du chợt thấy nghẹn họng.
"Sao vậy, cậu thay tôi cắn rứt lương tâm à? Tôi thì không có cái thứ hão huyền đó đâu," Văn Tự nhếch môi, "Có điều, cô ta cũng chẳng đáng để tôi phải cố tình chọn lựa. Tôi chỉ tiện tay bỏ vào nước trà trong buổi tụ họp gia đình, ai uống cũng được. Chỉ là cô ta may mắn chọn trúng ly đó. Điều khiến tôi bất ngờ là, cô ta uống xong mà chẳng có phản ứng gì cả. Tôi đành phải giở lại chiêu cũ, lúc ấy cô ta mới dần xuất hiện vài triệu chứng nhẹ.
Tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc họ kiếm ở đâu ra thứ thuốc ấy, nên mới đưa cho Thôi Minh Dã nhờ anh ta tra giúp. Mới đây Thôi Minh Dã nói với tôi, đó vốn là một loại thuốc điều trị rối loạn chức năng sinh lý."
Lý Vũ Du sặc nước bọt. Rồi chợt phản ứng lại ngay
- Diêu Tức vì muốn nắm thóp Thôi Minh Dã nên đã lấy trộm thuốc về cho mình, chắc hẳn đã tìm một loại thuốc tráng dương có hình dạng giống hệt để tráo vào.
Mọi chuyện dần trở nên hợp tình hợp lý. Văn Tự nhiều lần bỏ thuốc với liều nhỏ, nhằm ép mình phải lộ ra sự thật về viên thuốc, bởi anh ta vốn không rõ công dụng thật sự của LSD-29.
"Thì ra anh vừa bỏ thuốc vừa dám tìm bác sĩ khám bệnh, cũng chỉ vì muốn tra ra công dụng thật sự của nó," Lý Vũ Du như bừng tỉnh, lẩm bẩm, "Bắt cóc tôi, rồi lại cứu mạng tôi, cũng là vì vậy, vì anh muốn biết rốt cuộc LSD-29 là gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!