Chương 27: Kinh hoàng thật sự

Nữ thủy thủ mập rời đi rồi. Đồng thời cũng mang theo cả linh hồn của Lý Vũ Du.

Bịch. Bịch. Bịch.

Vừa nãy, cú chạm của Văn Tự chỉ là lướt qua trong khoảnh khắc, nhưng dư âm yếu ớt ấy bị Lý Vũ Du phóng đại lên vô số lần, tua đi tua lại trong đầu.

Thủ phạm mặt không đổi sắc, tiếp tục ăn khoai tây: "Sao thế? Đừng lãng phí đồ ăn."

Mạch máu não của Lý Vũ Du như sắp bị tinh bột làm nghẽn: "Tôi... tôi phải đi vệ sinh."

Văn Tự tốt bụng chỉ đường: "Hình như ở tầng hai."

Lý Vũ Du chân như có cánh, lao vút lên nhà vệ sinh tầng hai. Nhà vệ sinh cũng khá đặc biệt, cùng phong cách với vách ngăn rừng rậm ở dưới, cửa sổ được khoét hoa văn rỗng, may mà vẫn đủ tiện nghi, bên trong cũng tương đối sạch sẽ.

Văn Tự hôn nhẹ cậu một cái.

Dù Lý Vũ Du biết đó là biện pháp khẩn cấp trong tình huống đặc biệt.

Nhưng mà đờ mờ, Văn Tự hôn cậu thật rồi.

Nước lạnh tạt vào má Lý Vũ Du, làm ướt cả tóc. Có lẽ do đặc trưng vùng miền, nước ở đây lạnh hơn hẳn nơi khác, xối mấy lần liền mà màu sắc trên gương mặt cậu chỉ càng thêm đỏ.

Không còn cách nào khác, đối với Lý Vũ Du mà nói, ước nguyện là một chuyện trang trọng, mà hôn lại càng là một hành vi quý báu. Dù cậu từng vì xấu hổ mà không dám mơ tưởng đến khung cảnh hôn nhau trong tương lai, nhưng tuyệt đối không phải ở chỗ này

- cũng tuyệt đối không phải với Văn Tự.

Dù suốt chặng đường đều bị Văn Tự dùng lời lẽ trêu chọc quấy nhiễu, Lý Vũ Du vẫn tin chắc đó chỉ là thú vui quái đản của anh ta, giữa hai người họ chỉ đơn thuần là mối quan hệ kẻ bắt cóc và nạn nhân.

Cậu nhớ đến khuôn mặt thản nhiên của Văn Tự. Thôi được rồi, có lẽ với người từng trải qua những chuyện lớn hơn như anh ta, chuyện này chẳng đáng là gì.

Cậu hít một hơi thật sâu, quyết định cũng không chịu thua kém, không để chuyện này trong lòng.

Về bản chất, hôn môi chẳng qua chỉ là sự trao đổi quần thể vi sinh và vi sinh vật qua nước bọt mà thôi, còn hôn má thì chỉ để lại tàn dư vi sinh vật trên da.

Lý Vũ Du xối nước lần thứ ba, quét sạch hết đám vi sinh vật đáng ghét thuộc về Văn Tự.

Sau khi tự điều chỉnh tâm lý xong xuôi, Lý Vũ Du dùng vạt áo lau khô mặt, đảm bảo bản thân không có gì bất thường.

Không có đồng hồ, cậu cũng không biết mình đã nán lại trong căn phòng nhỏ này bao lâu.

Khi chuẩn bị xuống, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện từ phía dưới.

Mặc dù không hiểu nội dung, nhưng giọng điệu rất quen, hình như từng nghe ở đâu đó.

Cửa sổ hoa văn rỗng đúng là nơi quan sát lý tưởng, Lý Vũ Du liếc qua khe hở, ban đầu không thấy bóng người nào. Nhưng khi đổi hướng nhìn, cậu lập tức sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Chiếc xe hơi đen vừa nãy tưởng đã đi mất, lại quay trở về đỗ trước tầng dưới. Hai tên lính đánh thuê đang khoanh tay đứng trước đầu xe.

Còn cô gái trẻ phía đối diện đang trò chuyện với bọn chúng, chính là đồng đội mà nữ thủy thủ mập vừa rồi muốn tìm.

Lý Vũ Du nhớ rõ cô ta chỉ biết nói tiếng địa phương, bây giờ cũng vậy. Đôi môi mấp máy liên hồi, nhanh chóng truyền đạt gì đó cho đám lính đánh thuê, tay cũng không ngừng ra dấu.

Điều kỳ lạ là, dù ngôn ngữ lạ lẫm, biểu cảm không đoán ra được, động tác tay cũng nhìn không rõ, nhưng Lý Vũ Du lại cảm thấy mình hiểu được cô ta đang nói gì.

——Người các anh tìm, đang ở đây.

Tại sao chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!