Chương 25: Ngôi làng

Editor: moonstruck. noir

Lại là khoảnh khắc đó.

Văn Tự nói chuyện nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng chỉ những ai từng tiếp xúc với anh ta mới biết, mỗi câu mỗi chữ đều là lời không thể chối cãi.

Lý Vũ Du không còn lựa chọn nào khác, đi đến bên cạnh anh ta: "Tôi với không tới."

Văn Tự chu đáo ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía Lý Vũ Du, cậu chỉ còn cách quỳ xuống sau lưng anh ta. Chiếc áo cổ lọ ôm sát người mà Văn Tự mặc bị Lý Vũ Du cắn thủng một lỗ phía trước, còn ở sau gáy có một chiếc khóa kéo nhỏ và kín đáo, khiến việc cởi ra thật sự không dễ dàng chút nào.

Lý Vũ Du nhẹ nhàng vén tóc Văn Tự sang một bên, kéo khóa kéo xuống tận cùng rồi dừng lại.

Nhưng Văn Tự ở phía trước lại ra lệnh: "Tiếp tục."

Vẫn không có chỗ để phản kháng. Lý Vũ Du đành phải từ dưới mà nâng áo đối phương lên, từng tấc cơ bắp dần dần hiện ra trước mắt. Dù nhìn từ góc độ y học hay thẩm mỹ đều là những đường nét hoàn hảo, chỉ có điều càng lên cao thì càng khiến người ta giật mình.

Lý Vũ Du nhận ra lần trước mình nhìn nhầm rồi. Những vết bầm mới tuy so với lúc ở trong rừng đã hồi phục một chút, nhưng những vết sẹo cũ mà trước đây cậu tưởng là vết thương do dao hay bỏng, giờ quan sát kỹ mới thấy bỏng thì đúng, nhưng những vết sẹo mảnh dài và phân bố đối xứng kia, không phải do dao mà là do dây thừng ma sát mà ra.

Văn Tự hồi nhỏ từng bị bắt cóc.

Lý Vũ Du bỗng nghĩ tới chuyện này.

Người ở phía trước quay nửa đầu lại, chớp mắt: "Lần đầu tiên c** q**n áo người khác à?"

Lý Vũ Du ngừng lại một chút: "Lần đầu tiên c** q**n áo người khác." Nói xong, cậu hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát kéo phăng chiếc áo ra.

Văn Tự ném cho cậu một hộp thuốc mỡ, chắc là mượn được từ thủy thủ lúc lên tàu. Lý Vũ Du mở nắp ngửi thử, là loại thuốc thường dùng để để trị vết bầm tím. Cậu tự giác bôi thuốc lên vết thương cho Văn Tự. Vừa mới rửa sạch tay bằng nước lạnh xong, thuốc mỡ cũng có cảm giác mát lạnh, nhưng thân nhiệt của Văn Tự còn thấp hơn

- giống như loài động vật máu lạnh ngoài kia.

"Lúc nãy cậu định hỏi gì?" Cậu nghe thấy Văn Tự hỏi.

Lý Vũ Du tay vẫn không ngừng, do dự mấy giây rồi hỏi: "Khi tôi nghe lén anh, anh biết hết phải không?"

"Sao còn bận tâm chuyện đó," Văn Tự cười khẩy rồi thừa nhận, "Ừ, từ đầu tới cuối đều biết."

"Làm sao anh phát hiện?"

"Lần sau nếu muốn chuốc say tôi thì nhớ uống thêm vài chai thuốc giải rượu nữa," Văn Tự nói, "Thật ra tôi còn mong được uống thêm với cậu mấy ly, nhưng cảm giác cậu sắp không chịu nổi, nên chỉ còn cách đi vệ sinh thôi."

Câu trả lời không ngoài dự đoán. Đã đến nước này, Lý Vũ Du liền tiếp tục hỏi: "Tại sao lại làm như vậy?"

Biết rõ là bị nghe lén mà vẫn phối hợp theo kế hoạch, lại còn bắt cóc mà không làm hại cậu, cho dù chỉ là trò đùa thì cũng quá mức phô trương.

"Vì tôi rất thích cậu mà. Một kế hoạch công phu như vậy, đương nhiên tôi phải hợp tác chứ," Văn Tự vẫn nói câu này rất thản nhiên, "Tôi nhớ lần trước đã trả lời cậu rồi, sao vậy, cậu hỏi lại là muốn nghe tôi tỏ tình nhiều lần à?"

Vô ích.

Vành tai Lý Vũ Du lại hơi ửng đỏ, hối hận vì rõ ràng biết đối phương hay nói linh tinh mà vẫn cố hỏi, cuối cùng lại tự vác đá đập vào chân mình.

Chỉ còn chỗ cuối cùng chưa bôi thuốc, một tiếng còi dài vang lên, tàu vừa khởi hành, những rung lắc nhỏ bỗng trở nên mạnh hơn, Lý Vũ Du mất thăng bằng, hai tay phải chống lên bả vai Văn Tự.

Dù cậu đã cố gắng hết sức giữ chân để tránh thêm bất cứ động chạm nào, nhưng vẫn không thoát khỏi lời trêu chọc của Văn Tự: "Cũng không cần kích động thế chứ? Kiềm chế chút đi."

Lý Vũ Du rất muốn nhét luôn hộp thuốc mỡ vào miệng Văn Tự, nhưng cuối cùng đành nhẫn nhịn, bôi nhanh rồi ném qua một bên.

Trong phòng có một cửa sổ, nhưng giờ đã là đêm khuya, nhìn ra ngoài cũng chẳng có gì để ngắm, chỉ mơ hồ thấy ánh đèn hải đăng lơ lửng ở xa xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!