—
Con đường chưa được xây xong, chỉ có một lối nhỏ chi chít dấu bánh xe, chắc là do công nhân khai thác gỗ đi lại nhiều mà tạo thành. May là xe địa hình, xóc nảy một chút nhưng cũng không đến mức khó đi.
Không biết đã lái bao lâu, ngoài cửa sổ không còn thấy dấu vết của bất kỳ sự sống nào, cây nối tiếp cây, rừng rậm nối liền rừng rậm. Mặt trời vẫn chưa mọc, lúc trước trong thành phố còn có đèn đường phối hợp với ánh sáng lác đác từ các tòa nhà, gắng gượng duy trì tầm nhìn cho người và xe. Còn giờ đây, ánh sáng yếu ớt từ đèn pha chỉ như một chấm nhỏ bị bóng tối bao la của rừng cây nuốt chửng, một đi không trở lại.
Mà Lý Vũ Du thì vẫn mắc kẹt ở cảnh tượng ban nãy.
Ba chiếc xe, bằng những cách khác nhau, đều đi đến kết cục bi thảm tương tự. Dựa vào mức độ hư hại của xe, người bên trong e rằng cũng khó giữ được mạng. Dù biết là bọn chúng ra tay trước, dù về mặt lý thuyết Lý Vũ Du hiểu quá rõ rằng cái chết là điểm kết thúc của mọi sinh vật sống
- nói trắng ra là trước đây cậu cũng từng tiếp xúc không ít xác chết
- nhưng khi tận mắt chứng kiến sinh mệnh sống sờ sờ bị chôn vùi trước mặt mình, cậu vẫn không khỏi run sợ.
Xe dừng lại. Dừng ở một nơi không rõ là đâu.
"Tin tốt là, hết đường rồi," Văn Tự giơ điện thoại lên lắc lắc, "Tin tốt hơn là, không có tín hiệu."
Quả là tin vui nối tiếp tin vui. May mà đoạn đường núi vừa rồi không thấy bóng dáng chiếc xe đen nào bám theo nữa, xem ra truy binh tạm thời đã mất dấu, hiện tại chưa có nguy hiểm gì lớn.
Lý Vũ Du cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, mở cửa kính xe ra, mùi đất ẩm tràn vào khoang mũi, mang đến chút cảm giác an tâm mơ hồ.
Hít sâu mấy hơi, rốt cuộc cậu cũng có thời gian để suy xét rõ mọi chuyện: "Vậy... những kẻ đuổi theo là ai?"
"Đội chuyên nghiệp," dù thế nào cũng không thể bắt được tín hiệu, Văn Tự dứt khoát đặt điện thoại sang một bên, chuyên tâm giải đáp cho Lý Vũ Du, "Phong Nhân, đã từng nghe qua chưa?"
Lý Vũ Du cứng đờ: "Tôi chỉ nghe qua bệnh viện tâm thần."
"Không phải chữ 'điên' đó, mà là 'gió thổi'* ấy," Văn Tự nhếch môi cười, lấy ra một viên đạn, có lẽ là nhặt được trong nhà trước khi họ trượt dây xuống
- tuy Lý Vũ Du chẳng rành về mấy thứ này, nhưng cũng có thể nhìn ra nó khác với đạn bình thường, "Trước đây chúng là thiên tài trong quân đội, sau này muốn kiếm tiền nên chuyển sang làm sát thủ, lập ra một đội lính đánh thuê. Càng làm càng lớn, danh tiếng cũng vang xa. Mấy năm gần đây chắc nghỉ ngơi một thời gian, không thấy gây động tĩnh gì.
Nhưng không lâu trước, con trai nghị viên Hoàng bị đe dọa, chính là do bọn chúng ra tay. Cũng ghê gớm lắm, an ninh tầng tầng lớp lớp vậy mà vẫn bắn được một phát thuốc mê trúng ngay giữa trán."
*Phong (gió) đồng âm với phong (điên), cả hai đều phát âm là fēng.
Lượng thông tin quá nhiều, nhưng với Lý Vũ Du, điều duy nhất hữu ích chỉ có một câu: "Lính đánh thuê? Nghĩa là... có người bỏ tiền thuê chúng tới giết chúng ta?"
"Đương nhiên rồi, cướp đâu có bản lĩnh lớn đến vậy."
Thật ra Lý Vũ Du đã lờ mờ đoán được, vì đối phương hành động dứt khoát, nhắm thẳng vào chỗ hiểm. Nhưng đến khi được xác nhận, cậu vẫn thấy lạnh sống lưng: "Nhưng... nhưng làm sao bọn chúng biết được vị trí của chúng ta?"
Văn Tự tắt hẳn động cơ, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ trong xe. Nhìn từ bên ngoài, trông chiếc xe như một căn nhà nhỏ màu vàng nhạt giữa rừng đen thăm thẳm.
Anh ta rút từ trong túi ra một bao thuốc nhàu nát
- thậm chí lúc bỏ chạy mà vẫn nhớ tiện tay mang theo. Anh ta lấy một điếu, châm lửa, hương bạc hà lẫn với vị đắng của nicotine nhanh chóng lan khắp không gian nhỏ hẹp này.
Lúc này Lý Vũ Du mới phát hiện trên tay phải của Văn Tự có một vết sẹo rất dài, còn mới, xung quanh có dấu vết máu đông lại, nhưng máu đã ngừng chảy.
"Người ta là dân chuyên nghiệp mà, điều tra, ra tay, phi tang xác, trọn gói đầy đủ, kỹ thuật cũng cao lắm. Nghe nói còn mua thiết bị của công ty bọn tôi về rồi tự cải tiến nữa," giọng điệu anh ta vẫn bỡn cợt, nhắc đến thiết bị còn có chút tự hào, dù bản thân suýt nữa đã thành đối tượng của những động từ rùng rợn kia, "Bên thuê chỉ cần cung cấp một cái tên là đủ, nên tiền thuê cao ngất ngưởng, nghe nói thấp nhất cũng phải trăm vạn lượng vàng. Không phải khách chọn chúng, mà là chúng chọn khách.
Về cơ bản chỉ chấp nhận mấy nhà giàu có quyền lực, được chúng để mắt tới cũng chỉ vài nhà thôi."
Giàu sang quyền quý.
Lý Vũ Du chỉ là một tên tép riu sống bằng lương tháng, tất nhiên cậu không đến mức tự tin cho rằng mạng mình đáng giá đến vậy.
Nhìn vừa mắt chỉ có mấy nhà, mà trong số đó, người có quan hệ trực tiếp với Văn Tự... đây dường như không còn là câu đố cần suy luận nữa. Trong khoảnh khắc, vô số mảnh ký ức vụn vặt hiện lên trước mắt Lý Vũ Du: dáng vẻ nghiêm cẩn, câu nệ đến từng động tác của chú Bành, hay việc An Thụy Vân nhiều lần nhắc tới sự quan tâm thái quá của gia đình với tình trạng sức khỏe của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!