Editor: moonstruck. noir
—
Lý Vũ Du chưa kịp hiểu "rắc rối" là gì: "Ý anh là sao?"
Nhưng ngay lập tức, mọi chuyện xung quanh khiến cậu nhận ra có điều gì đó không ổn—
Văn Tự lần đầu tiên không trả lời cậu ngay, cúi đầu gửi tin nhắn gì đó;
Tiếng còi báo động vang lên không dứt, quẩn quanh khắp căn phòng, nhưng không thể xác định được nó phát ra từ đâu;
Tiếng bước chân dưới lầu vừa nhanh vừa gấp, chỉ vài giây sau, cánh cửa vốn không quá chắc chắn đã bị đạp tung
- người đàn ông từng mang cơm cho cậu xuất hiện ở trước cửa, mồ hôi đầm đìa trên mặt, nhưng vẫn vô cảm như cũ.
Anh ta nói một từ ngắn, nhưng Lý Vũ Du nghe không hiểu, không giống ngôn ngữ thường dùng. Văn Tự nghe xong thì suy nghĩ một lát, rồi giơ tay ra hiệu đơn giản, người đàn ông kia lập tức hiểu ý, không chút do dự quay người rời đi.
Cuộc trao đổi ám hiệu giữa hai người chỉ diễn ra trong chớp mắt, khiến tim Lý Vũ Du càng lúc càng bất an. Cậu cuống quýt phỏng đoán: "Rốt cuộc là chuyện gì? Động đất? Cháy nhà?"
Văn Tự gõ xong chữ cuối, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đừng lo, không đến mức nguy hiểm vậy đâu."
Vẻ mặt điềm nhiên trước sau như một của anh ta khiến kẻ chết nhát như Lý Vũ Du thấy yên tâm hơn đôi chút, nhưng tiếng còi báo động vẫn không ngừng k*ch th*ch thần kinh cậu: "Vậy rốt cuộc là chuyện—"
Chữ "chuyện" còn chưa kịp nói ra, Văn Tự đã bất ngờ nhào về phía trước. Lý Vũ Du chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đến khi phản ứng kịp thì cả người đã bị Văn Tự đè xuống, sống mũi bị xương quai xanh của anh ta ép đến biến dạng.
Cùng lúc đó, tiếng kính vỡ đột ngột vang lên, ba lần liên tiếp, mỗi lần một mạnh hơn, tựa như một bản hòa âm bạo liệt và hung tợn.
Lưng cậu bị va đập đau nhói, tầm nhìn bị lồng ngực Văn Tự che khuất, nhưng chỉ cần dựa vào lẽ thường, cậu cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra
- là đạn đã phá vỡ kính ở cả phía trước lẫn sau căn nhà.
"Đừng căng thẳng, không phải chuyện gì to tát đâu," giọng Văn Tự vang lên từ phía trên đầu, "Chắc là gặp phải truy sát thôi."
Là một người trẻ mỗi lần sang đường đều cẩn thận chờ đèn đỏ vì sợ xe tông, trước khi gặp Văn Tự, mối đe dọa đến tính mạng lớn nhất đời Lý Vũ Du chỉ là suýt chết nghẹn vì ăn bánh mì. Hai chữ "truy sát" giống như một tia lửa châm thẳng vào đầu cậu, khiến não bộ bùng nổ.
Đến mức cậu không thể lập tức lý giải được ý nghĩa của câu nói đó, dù cơ thể đã theo bản năng mà run rẩy trước cả khi đầu óc kịp phản ứng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: "Cái... cái gì cơ? Truy ai? Giết ai? Vừa nãy... vừa nãy là đạn thật à?"
"Suỵt," cậu không nhìn thấy biểu cảm của Văn Tự, chỉ cảm nhận được anh ta vỗ nhẹ đầu mình, "Yên lặng chút, tôi không nghe được gì nữa rồi."
Nếu Lý Vũ Du vẫn còn có thể suy nghĩ một cách bình thường, cậu hẳn sẽ nhận ra tình cảnh hiện tại vô cùng kỳ quặc
- một kẻ bắt cóc đang bảo vệ và trấn an con tin của mình. Nhưng rõ ràng, tiền đề đó không hề tồn tại. Lý Vũ Du hoàn toàn tê liệt, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể máy móc làm theo mệnh lệnh của kẻ bắt cóc, đến thở mạnh cũng không dám, nằm im thin thít dưới người Văn Tự như một khúc gỗ.
Cậu thậm chí còn chẳng biết Văn Tự đang lắng nghe cái gì. Ba phát súng kinh thiên động địa vừa nãy đã làm náo loạn cư dân xung quanh, bốn phía hỗn loạn ầm ĩ, còi xe vang lên inh ỏi, càng náo động càng khiến người ta khó mà nhận ra được tiếng động bất thường nào khác.
Nhịp thở phập phồng nơi lồng ngực Văn Tự trở thành thước đo duy nhất giúp Lý Vũ Du cảm nhận thời gian đang trôi qua. Sau vô số nhịp thở, không rõ là tiếng động nhỏ bé nào đã trở thành tín hiệu mà Văn Tự bắt được. Anh ta như ảo thuật rút ra một chiếc chìa khóa, mở còng tay cho Lý Vũ Du, tiếp tục hạ giọng thì thầm: "Chuẩn bị đi, chúng ta phải di chuyển rồi."
Trong chớp mắt, Văn Tự hất còng tay lên, tiếng động không lớn không nhỏ ấy lại bất ngờ kéo theo một chuỗi hỗn loạn phía sau
- viên đạn bắn tỉa đã mai phục từ lâu lập tức lao tới, va thẳng vào chiếc còng kim loại. Không rõ chiếc còng bị bắn văng đi đâu, chỉ biết ngay sau đó, từ xa vang lên một tràng đấu súng dồn dập, như pháo hoa nổ tung giữa đêm tối.
Tiếc là Lý Vũ Du chẳng có duyên mà thưởng thức cảnh tượng ấy. Văn Tự cuối cùng cũng rời khỏi người cậu, không khí tươi mới tràn vào, nhưng vừa mới hít vào một hơi, ngay giây tiếp theo cậu đã bị một lực mạnh túm cổ áo, ném thẳng tới bên khung cửa sổ đầy mảnh kính vỡ.
"Ôm chặt tôi."
Một mệnh lệnh khác lại đến.
Lý Vũ Du vừa mới khôi phục được chút lý trí, nhưng vẫn phải mất vài giây để hiểu từng chữ: "Ôm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!