—
Nụ cười ấy khiến Lý Vũ Du có phần sững sờ.
Cậu cũng kịp thời đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, trông vừa cứng nhắc vừa buồn cười, nhưng Văn Tự đã hoàn toàn dời ánh mắt, rõ ràng vừa rồi chỉ là phép lịch sự xã giao với người lạ.
Cũng đúng thôi, vốn dĩ chỉ có cậu là người đơn phương biết đến Văn Tự.
Lý ra mà nói, Lý Vũ Du không hề có hứng thú với đối tượng công lược của Diêu Tức. Những mối quan hệ, con người, câu chuyện trong giới hào môn ấy đều là do Diêu Tức nhồi nhét vào đầu cậu một cách đơn phương, rồi cũng nhanh chóng bị cậu lọc bỏ. Những gì còn đọng lại được thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng có lẽ vì vẻ ngoài của Văn Tự xuất sắc vượt xa tưởng tượng, nên vô thức, sự chú ý của Lý Vũ Du vẫn cứ hướng về phía anh ta.
Cô gái vừa gọi Văn Tự là "A Tự" đeo túi bước nhanh đến, mái tóc uốn thành những lọn cong hoàn hảo. Văn Tự bế con mèo trong lòng lên trước mặt cô: "Gặp được một bé mèo nhỏ."
Giọng cô gái hơi ngạc nhiên: "Mèo nhà ai vậy, còn bé thế này."
"Không biết nữa, chắc là đi lạc rồi." Trong tầm nhìn của Lý Vũ Du, Văn Tự nhẹ nhàng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng: "Sao em đi gấp thế?"
"Lúc nãy ra ngoài không thấy anh đâu, em hơi hoảng."
"Hoảng gì chứ?" Giọng Văn Tự mang theo chút ý cười, "Anh sao có thể để em một mình, cứ đi chậm thôi."
"Thế con mèo này tính sao?"
"Đem đến chỗ quản lý đi, chắc chủ nó sẽ sớm đến tìm."
Vài câu qua lại, hai người một mèo dần khuất bóng, trong lúc đó cô gái còn đưa tay xoa đầu chú mèo con một cái.
Từ những lời đối thoại vừa rồi, xem ra chỉ là một hiểu lầm nhỏ. Văn Tự chắc là đang thất thần thật, không hề nhận ra mình đã giẫm lên món đồ chơi của mèo con.
Lý Vũ Du tự kiểm điểm bản thân vì đã đánh giá quá vội vàng.
Văn Tự có vẻ khác hẳn với kiểu người cao ngạo thường thấy trong giới thượng lưu, mà là một người dịu dàng và có giáo dưỡng.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Lý Vũ Du bước vào siêu thị. Cậu thuộc kiểu người mua sắm đơn giản, nhanh gọn, đi thẳng đến kệ thức ăn cho mèo, nhanh chóng lấy đúng loại mình cần, rồi rẽ qua khu sữa chọn mấy hộp giá rẻ.
Không ngờ hôm nay cậu và cặp đôi kia thật sự có duyên.
Thì ra họ cũng đến siêu thị, nhưng khác với Lý Vũ Du chỉ mua thứ cần thiết rồi về, họ đang thư thả dạo chơi.
Lý Vũ Du vô tình chạm mặt họ hai lần, một lần ở khu thực phẩm tươi, một lần ở khu đồ gia dụng, bất đắc dĩ lại nghe thêm mấy câu đối thoại:
"Đây hình như là lần đầu em đi siêu thị trong ba năm nay."
"Cảm thấy thế nào?"
"Cũng thú vị phết, có nhiều thứ lạ lạ."
"Nếu em thích, lúc nào anh cũng có thể đi cùng."
"Thật không? Em cứ ngại nói, sợ anh bận."
"Đó không phải việc em cần lo. Chỉ cần em mở lời, những chuyện khác để anh lo."
Nếu như những cảnh tượng từng thấy ở các gia đình khác đều có thể phân vào thể loại bi kịch hoặc ngược luyến, thì cặp đôi này đích thực là mô
-típ trong phim thần tượng
- không, phim thần tượng ít ra còn có vài thăng trầm, còn họ thì e rằng sẽ chẳng bao giờ gặp chút sóng gió nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!