Chương 19: Thông minh

Lý Vũ Du sững sờ, không ngờ đối phương lại thừa nhận thẳng thừng đến vậy, không hề vòng vo.

Một câu hỏi được giải đáp, liền kéo theo hàng loạt thắc mắc vốn âm ỉ lâu nay lần lượt trồi lên, chờ được lý giải.

Giờ phút này, Lý Vũ Du hoàn toàn quên mất bản thân đang trong tình cảnh bị bắt cóc. Đã nói đến đây, cậu liền chủ động lật lại thế cờ, nóng lòng muốn làm rõ những nghi vấn mà mình đè nén bấy lâu: "Anh đã bỏ thuốc An Thụy Vân."

Và kẻ bắt cóc là Văn Tự, lại rất ôn hòa trả lời: "Đúng thế."

"Từ khi nào?"

"Chuyện đó không nhớ rõ nữa," Văn Tự hồi tưởng, "Cũng được một thời gian rồi."

"Mặc dù thời gian dài, nhưng mỗi lần anh bỏ liều lượng rất nhỏ."

"Ừm ừm," Văn Tự gật đầu, "Mỗi lần chắc khoảng một phần ba viên? Hoặc ít hơn? Tôi cũng không đo đếm gì, cứ tiện tay cho vào thôi."

"Tại sao lại làm vậy? Anh muốn gì chứ?"

Câu này thì Văn Tự không trả lời ngay. Căn phòng này từ lúc bước vào đã mang đầy hơi thở sinh hoạt, bàn trà đặt một khay hoa quả cùng vài quả lẻ tẻ, chỉ là trước giờ chưa ai động đến. Lúc này, chẳng rõ Văn Tự lôi từ đâu ra một con dao gọt trái cây tinh xảo, ngồi xuống phía đối diện bàn trà, bắt đầu thong thả gọt táo.

Lý Vũ Du vẫn chưa dừng lại. So với những nghi vấn trước đó, còn một chuyện cậu càng muốn biết hơn: "Anh lấy loại thuốc này từ đâu?"

Văn Tự vẫn không trả lời.

Anh ta xuống tay rất vững, vỏ táo gọt ra không hề đứt đoạn, độ dày và chiều rộng gần như đều nhau đến mức kỳ dị.

"Tôi phát hiện, cứ nhắc đến chuyện này là cậu bỗng trở nên sắc bén hẳn lên," gọt đến giữa chừng, Văn Tự cuối cùng cũng lên tiếng, "Trước đó thì sợ tôi như vậy, ngoài việc lo cho con mèo ra thì lúc nào cũng chỉ biết cầu xin tha thứ hoặc giả chết, giờ lại kích động đến thế..."

Anh ta nghiêng người về phía trước: "Vì sao vậy?"

Lần này đến lượt Lý Vũ Du im lặng.

Văn Tự ngồi thẳng trở lại, để lại mùi nước hoa nhàn nhạt phảng phất lọt vào mũi Lý Vũ Du. Tay vẫn không ngừng gọt táo, vừa làm vừa nói tiếp: "Nói mới nhớ, tôi cũng rất tò mò. Chú Bành đối với An Thụy Vân rất cưng chiều, chỉ cảm vặt thôi cũng làm ầm cả lên. Từ sau khi tôi bỏ thuốc, ông ta càng thêm lo lắng, trước cậu và sau cậu đều mời không ít bác sĩ giỏi.

Nhưng lạ ở chỗ, loại thuốc ảnh hưởng đến thần kinh như vậy rất khó bị phát hiện, tất cả đều không nhìn ra, sao chỉ có cậu là phát hiện được?"

Lý Vũ Du tránh ánh mắt anh ta, cố tình trả lời lạc hướng: "Anh đã làm chuyện như vậy, còn sợ bị phát hiện sao?"

"Tôi không sợ," Văn Tự ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn là gương mặt thân thiện như mọi khi, "Câu hỏi của tôi là, vì sao người phát hiện lại là cậu, và cậu phát hiện như thế nào?"

Hai từ quan trọng ấy được anh ta nhấn mạnh từng tiếng, như thể sợ Lý Vũ Du không nghe rõ.

Lý Vũ Du nhìn chằm chằm một góc bàn trà: "Triệu chứng trúng độc quá rõ ràng, tôi chỉ là may mắn thôi, tình cờ phát hiện ra."

Văn Tự cắt một miếng táo nhỏ nếm thử, có vẻ mùi vị khiến anh ta khá hài lòng.

"Cậu biết không, cậu có một khuyết điểm khi nói dối, tôi đã phát hiện ra từ trước rồi," Văn Tự ăn xong mới chậm rãi nói, "Môi sẽ vô thức mím chặt, câu nói dài sẽ không kìm được mà hít mũi một cái..."

Sau khi liệt kê mấy chỗ sơ hở, anh ta kết luận: "Khuyên cậu nên luyện thêm."

Lý Vũ Du nghe vậy vô thức thả lỏng môi, nhưng sau đó lại nhận ra phản ứng của mình ngược lại càng chứng minh lời Văn Tự nói là đúng.

Nhưng đó không phải trọng điểm. Cậu dần nhận ra một điều khiến người ta kinh hãi

- Văn Tự nói "đã phát hiện ra từ trước".

Là phát hiện từ bao giờ? Bắt đầu từ ngày nào? Chẳng lẽ ngay từ lúc bị nghe lén, anh ta đã sớm biết?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!