Chương 17: Lựa chọn

Có một mùi hương kỳ lạ lan trong không khí, là loại hương xông thanh ngọt, nhưng ngửi kỹ lại thấy chút vị đắng.

Đầu đau nhức, như vừa bị xe tải cán qua.

Người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, não bộ đã theo phản xạ bắt đầu phân tích: di chứng thế này có thể là do triazolam hoặc flunitrazepam*, dựa vào mức độ đau đầu, Lý Vũ Du đoán là loại đầu tiên.

*Hai loại thuốc an thần dùng để điều trị chứng mất ngủ và lo âu; flunitrazepam có tác dụng mạnh hơn, đồng thời bị cấm ở nhiều quốc gia.

Cậu vẫn còn nhớ hồi nhỏ lần đầu nghe giới thiệu về thành phần này, người ta nói nó rất nguy hiểm, phải tránh xa. Lúc đó Lý Vũ Du vốn đã nhát gan, lập tức khắc sâu cái tên ấy vào lòng, tuyệt đối phải tránh tiếp xúc.

Thế thì tại sao cuối cùng vẫn dính vào? À không đúng, không phải là chủ động đụng vào, hình như là trong một con hẻm tối om nào đó... đã chạm mặt một nhóm người cũng tối om...

Ký ức bị kích hoạt một điểm then chốt, Lý Vũ Du bỗng chốc bừng tỉnh.

Hốc mắt vẫn còn khô rát, cậu gắng gượng mở mắt quan sát tình cảnh xung quanh.

Có vẻ là một phòng ngủ hạng trung bình thường.

Không gian khoảng hai mươi mét vuông, giá treo quần áo gỗ bình thường, rèm chớp gỗ bình thường, bức tranh tường hoa oải hương cũng rất bình thường, giống như một căn hộ trong tòa chung cư tầm trung ở Khu 19.

Đây là nhà có người ở, có dấu vết sinh hoạt. Ánh mắt đảo từ xa tới gần: ly nước, hộp khăn giấy, túi trà lẻ, mọi thứ đều đơn sơ, không có gì đặc biệt đáng chú ý.

Ngoại trừ bản thân cậu.

Lý Vũ Du phát hiện mình đang nằm trên một chiếc sofa đủ dài, hai tay bị trói ra sau lưng, từ cảm giác lạnh lẽo của chất liệu có thể đoán là còng tay kim loại.

Trong phòng không còn ai khác, chỉ có một chiếc máy tạo ẩm phát ra tiếng kêu cũ kỹ.

Ký ức trước khi bất tỉnh ùa về trong đầu.

Chỉ vì một câu "ra tay đi" của Văn Tự, Lý Vũ Du hoảng hốt muốn ngăn cản anh ta làm gì đó với An Thụy Vân, kết quả là vô tình xông vào bữa tiệc gia đình của người ta, cuối cùng lại bị bắt tại trận khi đang lén lút nghe lén...

Mỗi lần nhớ lại một chi tiết, tim lại treo lơ lửng thêm một phần. Đây là lần đầu tiên Lý Vũ Du gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.

Cậu theo phản xạ cúi đầu nhìn chân mình

- tốt, tay chân vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là chân run đến nỗi kéo theo tiếng lách cách từ còng tay sau lưng.

"Im đi," Lý Vũ Du run rẩy ra lệnh cho đôi chân, "Gắng giữ chút thể diện đi." Văn Tự vẫn chưa giết cậu ngay, tuy không hiểu vì sao, nhưng ít nhất vẫn còn cơ hội vùng vẫy.

Trong căn phòng này, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.

Không khí hơi ẩm thấp, cổ tay bị trói bắt đầu túa mồ hôi, cũng có thể là do Lý Vũ Du luôn trong trạng thái căng thẳng. Sau khi phải nghe đi nghe lại tiếng th* d*c của chính mình không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bên cạnh cũng có động tĩnh.

"Đinh đông", là âm thanh của dụng cụ nhà bếp. Nơi này còn có người khác.

Hiện tại, dù chỉ một chút xíu động tĩnh cũng là dày vò với Lý Vũ Du. May mà sự dày vò này không kéo dài lâu, ổ khóa cửa động đậy, cửa bếp bị người ta đá văng ra không khách khí.

Văn Tự bưng một cái khay từ tốn bước vào, thấy Lý Vũ Du mở to hai mắt nhìn chằm chằm mình: "Tỉnh rồi à? Xem ra không lệch mấy so với thời gian tôi ước lượng."

Anh ta đặt khay xuống, trên đó có hai ly thủy tinh chứa thứ gì đó giống rượu vang đỏ.

"Sao không nói gì?" Văn Tự đưa tay khẽ khều môi cậu một cái, "Có bị bịt miệng đâu."

Lý Vũ Du nghiêng đầu tránh tay anh ta. Không phải cố ý im lặng, mà là cậu quá hoảng, sợ vừa mở miệng đã lộ ra sơ hở.

Văn Tự cũng không kiên nhẫn chờ đợi, cầm hai ly rượu đưa tới trước mặt cậu: "Chọn một ly đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!