—
Chiếc máy khá cũ kỹ, một số nút bấm bên cạnh chú thích đã mờ nhòe, có cái còn bị lõm xuống, phải dùng dụng cụ mới xoay được.
May mà Lý Vũ Du cũng thuộc dạng thông minh trong lĩnh vực này, thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng trong tai nghe cũng truyền ra âm thanh.
Tiếng bước chân dần xa, tiếng giấy cọ xát nhau, và tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn. Ngoài ra không có tạp âm nào khác.
Chưa thể xác định cụ thể hoàn cảnh là gì, cho đến khi một giọng nói lạ vang lên: "Dựa theo số liệu dự đoán và rủi ro ước tính, tuyến sản phẩm giá rẻ về ngắn hạn lẫn dài hạn đều không cho thấy lợi nhuận cao."
"Vậy cậu nghĩ sao?" Đó là giọng của Văn Tự.
"Rút lui hoàn toàn càng sớm càng tốt."
Lý Vũ Du liếc nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều. Dựa vào nội dung đối thoại, có thể đoán Văn Tự đang họp ở công ty.
Cậu nghe thấy Văn Tự hỏi một người khác: "Cậu thì nghĩ thế nào?"
"Tôi đồng ý với họ. Tuyến này tuy làm lâu rồi, cũng có tiếng tăm, nhưng muốn phát triển thì phải thay đổi thôi."
Câu này vừa dứt, bầu không khí im ắng kéo dài rất lâu. Lý Vũ Du biết, có lẽ tất cả cấp dưới của Văn Tự, cũng giống như cậu, đang cùng chờ đợi anh ta lên tiếng.
Nửa phút sau, ý kiến của Văn Tự mới chậm rãi vang lên: "Mọi người không thể chỉ phân tích dựa trên lợi ích. Ngoài nhóm khách hàng có sức mua, còn có những người không đủ khả năng chi trả cho dòng sản phẩm mới. Nếu rút toàn bộ, hậu mãi* của họ tính sao? Không thể thiếu nhân văn như vậy được."
*Hậu mãi (nghĩa đen "sau bán") là dịch vụ chăm sóc và hỗ trợ khách hàng sau khi mua hàng, như bảo hành, sửa chữa, tư vấn kỹ thuật hoặc đổi trả.
Nếu không biết trước đây là một cuộc họp nội bộ, câu nói này nghe chẳng khác gì lời phát biểu trên chương trình phỏng vấn tin tức.
Rõ ràng những người còn lại trong phòng họp cũng bị anh ta thuyết phục, sau một tràng thảo luận khe khẽ, người đầu tiên lên tiếng vừa rồi bèn sửa lại lời mình: "Ngài nói đúng, quả thực là bọn tôi suy nghĩ quá phiến diện."
"Vẫn là Văn tổng có tầm nhìn."
Tai nghe tràn ngập những lời tán dương sáo rỗng, Lý Vũ Du lạnh lùng phán xét: "Giả nhân giả nghĩa."
Mèo Ca không hiểu tiếng người, nhưng lại cảm nhận được tâm trạng Lý Vũ Du không vui. Nó ngơ ngác cào nhẹ tay áo cậu. Cậu bế nó lên đặt sang bên cạnh: "Chúng ta không nghe mấy thứ khó chịu này nữa."
Chiếc máy nghe lén này là món đồ bất hợp pháp mà Lý Vũ Du mua được từ một cửa hàng kim khí ở vùng quê lạc hậu, nhìn có vẻ thô sơ, nhưng hiệu quả âm thanh lại rất tốt, đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Tuy trong lòng có chút áy náy vì hành vi của mình, nhưng nghe lén Văn Tự là cách duy nhất mà Lý Vũ Du có thể nghĩ ra lúc này. Cậu không phải cảnh sát, cũng không có các mối quan hệ sâu rộng, đành phải ra tay từ phía Văn Tự. Mỗi khi nhớ đến việc Văn Tự chỉ là kẻ giả vờ đạo mạo, cậu lại cảm thấy hành động của mình cũng thật chính đáng quang minh.
Văn Tự có ba chiếc xe thường dùng, quần áo thì mỗi lần gặp đều không trùng nhau, chỉ có chiếc đồng hồ vàng đính đá kia là xuất hiện với tần suất cao nhất, nên được chọn làm vật gài thiết bị.
Tuy mục đích ban đầu của Lý Vũ Du là để truy tìm nguồn gốc thuốc gây ảo giác, nhưng vào khoảnh khắc âm thanh truyền ra, cậu không thể không thừa nhận trong lòng mình nảy sinh một chút tò mò khác: muốn xem thử tên cặn bã giả vờ nho nhã kia, rốt cuộc khi ở riêng thì sẽ lộ ra bộ mặt thế nào.
Hiện tại mà nói, vị "lão cáo già" quyền cao chức trọng này sống cũng chẳng dễ dàng gì, mỗi ngày ít nhất 80% thời gian phải duy trì mặt nạ giả tạo kia. Họp xong lại vội vã đến mấy cửa hàng kiểm tra, kiểm tra xong lại gọi điện thoại nửa tiếng cho ai đó, nói toàn những thuật ngữ chuyên môn mà Lý Vũ Du nghe không hiểu mấy, chỉ đoán được rằng sắp tới Văn Tự sẽ đi công tác xa.
Mà lúc không có ai, Văn Tự luôn cực kỳ trầm lặng, không bộc lộ bất kỳ sơ hở nào.
"Thôi được rồi," Lý Vũ Du phải thừa nhận, "Không phải ai cũng giống tôi, thích lẩm bẩm một mình."
Đói bụng, Lý Vũ Du vẫn đeo tai nghe đứng dậy, tự làm một bữa ăn đơn giản, mở gói mì ăn liền và đập thêm quả trứng.
Trùng hợp là, phía Văn Tự cũng truyền đến âm thanh va chạm của dao nĩa, nghe chừng bên đó cũng đến giờ ăn. Trong không gian lẫn tiếng nhạc nhẹ cực khẽ, có một người phụ nữ đang giới thiệu món ăn tối cho anh ta: cá vược áp chảo, bánh opera kiểu Pháp, còn có một loại bít tết mà cậu chưa từng nghe tên.
Lúc ăn không ai nói lời nào, vậy là Lý Vũ Du và Văn Tự "cùng dùng" bữa tối qua chiếc máy nghe lén.
Cả ngày chẳng thu hoạch được gì, Lý Vũ Du nghe đến uể oải. Cậu ngáp một cái, còn Văn Tự hình như cũng vừa kết thúc công việc và trở về nhà.
Một tiếng "leng keng" vang lên, cuối cùng Văn Tự cũng tháo đồng hồ. Nhưng âm thanh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tiếng nước chảy lờ mờ truyền theo dây dẫn chảy vào tai Lý Vũ Du. Cậu khựng lại một chút, rồi phản ứng kịp, có vẻ Văn Tự đang chuẩn bị tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!