Chương 13: Thích (1)

Lịch sự cảm ơn từng phục vụ bàn, chủ động đẩy dĩa thức ăn về phía người cùng dùng bữa, khi đưa dụng cụ ăn thì luôn để đầu nhọn hướng về phía mình, rồi mỉm cười dịu dàng tiếp tục câu chuyện ban nãy.

Đó là bộ mặt đầu tiên của Văn Tự

- lịch thiệp, chu đáo. Không rõ nguyên do nhưng lại tàn nhẫn đầu độc vị hôn thê

- đó là bộ mặt thứ hai của anh ta. Đáng thương, bất lực, cô đơn

- đó là bộ mặt thứ ba, hay đúng hơn, là bộ mặt mà anh ta cố tình dựng lên dành riêng cho Lý Vũ Du.

Lý Vũ Du không biết mình có nên cảm thấy vinh dự hay không, khi được Văn Tự đặc biệt "đo ni đóng giày" cho một hình tượng như thế. Cậu thậm chí còn có phần tò mò, bản thân có tài cán gì mà khiến Văn Tự phải diễn cả một vở kịch?

Tất nhiên, vào thời khắc này, so với tò mò thì cậu càng cảm thấy sợ hãi hơn. Dĩa salad trước mặt, cậu chọc ba lần vẫn không gắp nổi một miếng thịt bò.

Còn Văn Tự thì đã nói từ món bò bít tết đến bản hòa tấu piano đang phát trong nhà hàng. Lý Vũ Du chỉ cố gắng gượng gạo đáp lại được một hai câu.

"... Cho nên tôi cảm thấy khăn ăn của họ tốt nhất nên đổi sang loại in hoa văn màu xanh lam."

"À, in hoa, in hoa cũng được."

Văn Tự lại bật cười, dường như rốt cuộc cũng chịu hết nổi cách đối đáp cứng nhắc như máy AI của Lý Vũ Du: "Bác sĩ Lý, cậu qua loa quá đấy."

Giọng điệu anh ta thân mật một cách tự nhiên, đến mức dù Lý Vũ Du biết rõ đây là một tay nói dối lão luyện, cậu vẫn không khỏi cảm thấy choáng váng.

Sao lại có người có thể diễn giỏi đến mức hoàn hảo thế này? Sao anh ta không vào giới giải trí luôn đi?

À quên, anh ta có tiền.

"Xin lỗi," Lý Vũ Du đáp, "Vừa uống thuốc cảm xong, có lẽ hơi không tỉnh táo."

"Là tôi phải xin lỗi mới đúng, chỉ vì muốn được ở bên bạn lâu hơn chút mà cố kéo cậu lại ăn cơm cùng." Văn Tự cuối cùng cũng đặt dao nĩa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng. Anh ta duy trì sự lịch thiệp đến tận cùng, gọi phục vụ tới thanh toán trước, lại còn boa một khoản kha khá.

"Đi thôi," anh ta nói câu cuối cùng, "Tôi đưa cậu xuống."

Hai người cùng đi thang máy xuống tầng một. Lý Vũ Du ở cửa cứ do dự mãi mới tạm biệt Văn Tự. Chỉ khi đi ra xa tầm năm trăm mét, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tật cũ lại tái phát, cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thấy Văn Tự vẫn còn đứng ở cửa.

Anh ta vẫn đang "tiễn" mình.

Văn Tự cũng chẳng ngạc nhiên khi cậu quay đầu, thậm chí còn hơi cúi người, trao cho Lý Vũ Du một cái lễ tạm biệt đúng chuẩn.

//

Hành lang bên trong đã kéo dây cảnh báo thi công, nhưng buổi triển lãm tranh đã được bày biện đâu vào đấy. Từ tấm poster cỡ lớn treo ngoài cửa có thể thấy, triển lãm kéo dài một tháng này sẽ chính thức khai mạc vào ngày mai.

Tuy nghệ thuật không phân cao thấp, nhưng với người ngoài nghề, xem náo nhiệt vẫn là chính, họ có thể đánh giá đẳng cấp của triển lãm từ quy mô, cách trang trí, thậm chí là thùng rác. Hiển nhiên buổi triển lãm này được xây dựng từ từng xấp tiền, cả bảng chỉ dẫn cũng dùng loại gỗ cao cấp, đến mức có phần lấn át cả nhân vật chính.

Nhưng các nhà đầu tư hiển nhiên không thấy thế. An Thụy Vân theo chân người dẫn đường bước vào phòng triển lãm, từng bước đều thể hiện hai chữ "hài lòng". Hôm nay cô ăn mặc đặc biệt rực rỡ, như hòa vào làm một với những đoá hoa khoe sắc trên các bức tranh sơn dầu.

"Bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ đặt máy xông tinh dầu thơm ở khắp các khu trong triển lãm," người hướng dẫn vừa đi vừa giới thiệu, "Hệ thống đèn lát nữa cũng sẽ điều chỉnh lại theo yêu cầu trước đó của cô."

An Thụy Vân gật đầu, không bình luận gì, chỉ đảo mắt khắp nơi, thỉnh thoảng đưa ra một vài yêu cầu chi tiết: "Tấm bảng tên này có thể đặt cao lên chút không? Nhìn hơi lệch."

Sau một vòng đi dạo, cô hài lòng trở lại khu vực lối vào, lúc này mới liếc thấy mấy lẵng hoa xếp bên cạnh: "Sao hôm nay đã chuyển tới rồi?"

"Nghe nói ngày mai trời mưa, phần lớn bạn bè của cô đều gửi hoa sớm," đối phương giải thích, "Của vị hôn phu cô ở trong cùng, là lẵng hoa cao nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!