—
"Văn Tự?" Lý Vũ Du như thể vừa nghe thấy điều gì đó khó tin nổi, nếu không phải cả hai đang trốn ở một góc công viên, có lẽ cậu đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, "Cậu chắc chứ?"
Diêu Tức nhìn cậu đầy khó hiểu: "Tôi tận mắt nhìn thấy mà."
"Cậu thấy anh ta đưa cho Thôi Minh Dã à?"
"Cũng không hẳn," Diêu Tức đáp, "Là cái đêm tôi bị sốt, Văn Tự rời đi ngay sau cậu không lâu, rồi tôi thấy Thôi Minh Dã đem cái đó cất vào két sắt."
Thì ra là đêm đó. Đêm đầu tiên cậu nói chuyện với Văn Tự.
Diêu Tức càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ: "Sao cậu ngạc nhiên dữ vậy?"
"Bởi vì..." Lý Vũ Du mở lời, nhưng lại không thể nói tiếp.
Bởi vì ánh mắt trong veo của Văn Tự vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu. Từng lời anh ta nói đều chân thành thẳng thắn, như thể đang bày ra từng nhịp mạch và từng tiếng tim đập trước mặt Lý Vũ Du. Anh ta nghiêm túc nói rằng mình muốn có một người bạn, như thể chỉ cần cậu gật đầu là có thể khiến anh ta hạnh phúc vô bờ.
Chính vì vậy, đến tận lúc này, Lý Vũ Du vẫn không thể xem tất cả những điều ấy là dối trá.
Mà Diêu Tức lại không ngừng đổ thêm dầu vào lửa giữa lúc cậu đang bên bờ sụp đổ: "Cậu đừng có nghĩ Văn Tự là người tốt."
"Ý cậu là gì?"
"Cậu không thấy thái độ của tôi khi nhắc tới anh ta đã khác rồi à?" Diêu Tức bình thản nói, "Trước lần đầu tôi bỏ trốn, tôi và Thôi Minh Dã đã cãi nhau một trận lớn. Anh ta bảo anh ta biết tôi là loại người gì. Tôi đang điên nên cũng chẳng giữ mồm giữ miệng, nói rằng tôi cũng đâu ưa gì anh ta, nếu được chọn thì tôi chắc chắn sẽ đi theo một người như Văn Tự.
Sau đó Thôi Minh Dã nói với tôi—"
Lại là một khoảng dừng khiến người ta bực bội, Lý Vũ Du hỏi: "Nói gì?"
Diêu Tức hiếm khi cau mày: "Anh ta cười lạnh, bảo tôi thử xem, xem loại như tôi sống bên cạnh Văn Tự thì được mấy ngày."
Hai người ngồi quá lâu, một đàn bồ câu bay tới, thấy không có gì ăn liền sà xuống lượn vài vòng quanh Mèo Ca, sau đó chẳng mấy quyến luyến mà bay đi luôn.
Tiễn hết đợt bồ câu này đến đợt khác, Lý Vũ Du bất chợt rút ví ra, lấy hết số tiền mặt trong đó dúi cho Diêu Tức: "Cố gắng kéo dài thời gian một chút, đừng quay lại chỗ Thôi Minh Dã. Nếu thật sự bị bắt, đừng nói cậu đã gặp tôi, và tuyệt đối đừng nhắc gì về viên thuốc đó."
Bị nhét tiền đột ngột, Diêu Tức thoáng lúng túng: "Sao vậy? Viên thuốc đó rốt cuộc là gì? Rất nguy hiểm à?"
Lý Vũ Du nắm cái ví trống không trong tay: "Tôi mong là không."
Diêu Tức sau đó trốn đi đâu, trốn bao lâu, Lý Vũ Du cũng không rõ nữa.
Ba ngày tiếp theo, cậu đóng cửa không ra khỏi nhà. Trên màn hình máy tính, các trang tin tức liên tục đưa tin về việc khách hàng quá khích gây rối tại tập đoàn Lục Văn. Ngay đoạn đầu bài viết đã thẳng thắn đề cập, một trong những người thừa kế
- Văn Tự
- đã đích thân xuất hiện tại hiện trường, điềm tĩnh nắm bắt tình hình, chỉ bằng vài lời ngắn gọn đã dàn xếp ổn thỏa mọi việc.
Cửa ra vào lẫn cửa sổ đều đóng kín. Không gian khép kín ấy như thể gói gọn tất cả những u ám chưa có lời giải suốt thời gian qua, khiến Lý Vũ Du cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, vào một khoảnh khắc nào đó, Lý Vũ Du gom đủ can đảm trong bóng tối, lần tìm chiếc điện thoại và bấm một cuộc gọi: "Chị Vi, có lẽ em lại cần chị giúp đỡ."
Sau khi Khu 11 được tái thiết, dáng vẻ náo nhiệt bình dị xưa kia bị phá vỡ, thay vào đó là một khu vực được quy hoạch bài bản, nhà cao tầng mọc lên san sát, giữa các tòa nhà là những nhà ga tấp nập và quán cà phê lạnh lẽo.
Tại tầng cao nhất của một khách sạn, trong một quán cà phê giá cả đắt đỏ đến mức hiếm ai lui tới, Lý Vũ Du ngồi đối diện Thành Vi ở một góc khuất nhất.
Thành Vi đặt hai thiết bị lưu trữ đặc chế lên bàn, bên trong là hai viên thuốc giống hệt nhau.
"Bên trái là dẫn xuất axit lysergic lần trước em bảo chị đem đi kiểm tra, bên phải là thuốc cảm chị làm dựa trên hình thức bên ngoài của viên kia, vỏ cũng giống y chang," Thành Vi giới thiệu, "Em định làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!