Chương 11: Mảnh vụn

Nhưng lời vừa đến bên miệng lại bỗng nhiên trở nên khó nói.

"Chú Bành có khả năng đang đầu độc An Thụy Vân"

- mấy chữ này tuy không khó để thốt ra, nhưng lại khó giải thích hơn tưởng tượng. Cậu phải trình bày mình đã biết thế nào, xác minh ra sao, mà Lý Vũ Du lại không thể tiết lộ toàn bộ chi tiết cho người đối diện.

"Là chuyện liên quan đến Thụy Vân à?" Văn Tự dụi tắt điếu thuốc, giọng vẫn đầy quan tâm.

"Ờ, cũng coi là vậy," Lý Vũ Du bỗng lắp ba lắp bắp, "Thật ra thì..."

Một đoạn nhạc chuông điện thoại đột ngột chen ngang, cắt đứt đối thoại của hai người.

Văn Tự liếc qua màn hình rồi áy náy ra hiệu bảo Lý Vũ Du đợi một chút.

Lý Vũ Du ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu nhìn Văn Tự hơi nhíu mày, liên tiếp hỏi ba câu: "Sao vậy?", "Nghiêm trọng không?", "Tình hình thế nào?", sau khi tắt máy thì sắc mặt còn nặng nề hơn lúc trước.

"Xin lỗi nhé, bên công ty có việc gấp, hình như có người gây rối ở sự kiện offline, tôi có lẽ phải lập tức tới đó xử lý," giọng Văn Tự vội vã hơn bình thường, "Chuyện cậu định nói, có thể phiền cậu nói ngắn gọn được không?"

"Không đâu, không phải chuyện gì gấp cả," chỉ trong thời gian một cuộc điện thoại, vì không sắp xếp được lời lẽ nên Lý Vũ Du đã chùn bước, "Anh cứ lo việc của mình trước đi."

Xem ra sự cố mà Văn Tự gặp phải thật sự không nhỏ. Sắc mặt anh ta trầm xuống khi quay lại phòng, ghé tai trợ lý Giả nói mấy câu rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, dường như định rời đi giữa chừng, không màng đến vở diễn trên sân khấu đang dần vào nhịp.

Văn Tự muốn rời đi, An Thụy Vân đương nhiên cũng không còn lý do để ở lại. Đợi đến khi Lý Vũ Du phản ứng kịp, mấy người họ đã chuẩn bị ra về, chỉ còn Văn Tự một lần nữa nói lời xin lỗi: "Xin lỗi bác sĩ Lý, việc khẩn cấp, chúng tôi buộc phải đi trước. Hy vọng không ảnh hưởng đến việc cậu xem diễn."

"Nếu chỉ còn một ngọn đèn, nàng có nguyện giữ lại vì ta không?"

"Không, Asgane à, chàng không nên nghĩ như vậy—"

"Đừng nói gì khác, Lilia, chỉ cần nàng cho ta một câu trả lời."

"Em sẽ tự thiêu từ trong ra ngoài, để thắp lên một ngọn đèn sáng mãi vì chàng."

Cơ thể con người có tới hơn 70% là nước, thiêu từ trong ra ngoài thì không thể cháy lâu được đâu. Cậu thật sự muốn góp ý với biên kịch về câu thoại đó, nhưng lại sợ bị các tín đồ yêu thích nhạc kịch mắng té tát vì thiếu trình độ văn học, không hiểu nổi nghệ thuật.

Thực ra đúng là cậu không hiểu thật, thậm chí còn chẳng hề xem. Trong suốt một tiếng đồng hồ còn lại của vở nhạc kịch, Lý Vũ Du cứ lặp đi lặp lại những suy đoán của mình trong đầu. Theo góc độ tâm lý học mà nói, một khi đã có thành kiến chủ quan với một sự việc, người ta sẽ càng cảm thấy mọi suy luận đều đúng.

Trước khi nhóm người của Văn Tự rời đi, Lý Vũ Du không nhịn được mà âm thầm quan sát chú Bành. Nhưng đối phương cảnh giác hơn cậu tưởng, chỉ cần phát hiện ánh mắt có chút khác thường là lập tức liếc trả lại, độ nhạy cảm này không giống người bình thường.

Nếu thật sự là vì tranh giành gia sản, thì hẳn nên biết giữ mình mới phải.

Lý Vũ Du không hề muốn dính dáng đến bất kỳ nguy hiểm nào, cậu chỉ muốn biết: Tại sao họ lại có trong tay loại thuốc này? Loại dẫn xuất của axit lysergic ấy, bọn họ lấy từ đâu ra?

An Hưởng, năm nay ba mươi tám tuổi, mười lăm năm trước từng nhập ngũ, giải ngũ xong thì vào con đường chính trị. Mẹ anh ta là một họa sĩ nổi tiếng, cũng là người vợ đầu tiên của An Trình Bằng. An Trình Bằng là người sáng lập tập đoàn Dược Vân, từ trước đến nay luôn giữ hình tượng ôn hòa thân thiện với bên ngoài, nhưng sau lưng lại trăng hoa phóng túng, thường xuyên lui tới các tụ điểm giải trí. Sau khi ly hôn với mẹ của An Hưởng, ông ta quen biết người vợ thứ hai, sinh ra An Thụy Vân.

Nghe nói trước An Thụy Vân, ông ta còn có một đứa con riêng với một nữ ca sĩ, tên là An Ngọc Hồng. Nhưng người phụ nữ kia thể chất yếu, mất sớm, còn An Ngọc Hồng thì quanh năm lấy lý do sức khỏe không tốt mà chưa từng xuất hiện trước mặt ai. Vì vậy, trong nội bộ nhà họ An, chỉ có hai người mẹ của An Hưởng và An Thụy Vân là đang ngấm ngầm tranh đoạt gia sản.

Dù chuyện gia đình không mấy yên ổn, nhưng thế hệ con cái lại không có mâu thuẫn, nên mấy năm đầu Dược Vân vẫn phát triển vững vàng. Cho đến khi tổng thống mới nhậm chức và nâng đỡ nghị viên Hoàng, chẳng biết vì lý do gì mà lại cứ nhằm vào nhà họ An

- mua tin tức để bôi nhọ ầm ĩ, bị Dược Vân đè xuống thì lại quay sang tìm cớ khởi tố mấy dây chuyền sản xuất.

Vì vậy trong giới bắt đầu rộ lên lời đồn, chắc là An Trình Bằng trót ngủ với người trong lòng của nghị viên Hoàng, chứ nếu không thì làm gì đến mức sống mái không buông thế này.

Chỉ hai đoạn ngắn gọn cùng mấy tấm ảnh chụp lén, là toàn bộ thông tin mà Lý Vũ Du giả bộ tám chuyện mới moi được từ vài khách hàng trong nửa tuần qua.

Ban đầu cậu định dò hỏi về mối quan hệ giữa An Hưởng và An Thụy Vân, nhưng mọi người đều trả lời y như nhau

- anh cả như cha, hai người hòa thuận, không có mâu thuẫn gì. Gần đây An Hưởng lại chuyên tâm làm chính trị, chưa từng nghe thấy dính líu đến bất kỳ nghiên cứu phi pháp nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!