Chương 10: Nhạc kịch

Editor: moonstruck. noir

Không khí có chút ngột ngạt, tiếng tích tắc của đồng hồ dường như cũng kéo dài hơn bình thường.

Con chuột bạch nằm rạp trong chuồng nuôi, thoạt nhìn bất động, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy móng vuốt của nó đang run nhẹ.

Lý Vũ Du cũng nằm gục bất động trên bàn, lặng lẽ nhìn vào con mắt nhỏ xíu của sinh vật kia. Ánh nhìn giữa hai bên dường như tạo nên một mối liên kết kỳ lạ, và trong làn sóng của liên kết ấy, nhịp thời gian trở nên mơ hồ hơn

- một phút rồi hai phút, một khắc rồi hai khắc.

Thời gian trôi dài đến mức bầu trời cũng đổi sắc, lúc ấy mới có người đẩy cửa bước vào. Một bàn tay đặt nhẹ lên đầu Lý Vũ Du: "Suy nghĩ gì thế?"

"Em cứ cảm thấy..." Lý Vũ Du ngập ngừng.

"Cảm thấy gì?"

"Có chút bất an, hoặc nói là kỳ lạ?" Lý Vũ Du cũng nhận ra từ ngữ của mình quá nghèo nàn, "Hoặc cũng có thể là... thấy nó tội nghiệp. Bản thân nó chẳng ý thức được gì cả."

"Em ấy à," người phía sau cất giọng dịu dàng cưng chiều, "Nhạy cảm quá mức rồi."

"Có lẽ vậy." Lý Vũ Du cũng cảm thấy mình hơi đa cảm, đưa tay xoa mũi.

"Đi nào," bàn tay kia vò nhẹ mái tóc rối của cậu, "Anh dẫn em đi ăn."

Một tiếng "rầm" nặng nề vang lên.

Là cánh cửa trong mơ vừa khép lại, cũng đúng lúc cánh cửa phòng ngủ bên cạnh bị gió thổi đóng sầm.

Lý Vũ Du ngồi bật dậy, dường như vẫn còn ngẩn ngơ trong ảo cảnh chưa tan. Mãi đến khi tiếng mèo kêu vang lên kéo cậu về hiện thực, cậu mới ngơ ngác nhìn đồng hồ.

"Chết toi rồi," cậu nhìn thấy một con số khủng khiếp, "Hình như sắp trễ rồi."

Năm phút thay đồ, năm phút rửa mặt, mười phút sau cậu đã đứng trước gương, quan sát hình ảnh mình mặc vest

- vừa nghiêm chỉnh vừa buồn cười. Thực ra bộ vest này là đồ cao cấp đặt may riêng, là quà của một khách hàng trước đây, phom dáng và đường cắt đều hoàn hảo. Nhưng do vóc dáng của Lý Vũ Du nhỏ nhắn, người không có bao nhiêu thịt, dẫu đã có vẻ từng trải do làm việc nhiều năm, trông vẫn giống một học sinh cấp ba mặc vest đi thi.

Chẳng quản được nhiều thế. Lý Vũ Du trong tâm trạng buông xuôi, xỏ giày rồi lao ra khỏi nhà.

Lên xe rồi, cậu mới lần đầu nghiêm túc nhìn cái tên in trên vé:《Năm tháng tàn phai》. Cái tên quá mơ hồ, hoàn toàn không đoán nổi nội dung vở này là gì.

Đường đi mất khoảng bốn mươi phút, thế là cậu lại bắt đầu nghĩ ngợi về những chuyện mình đã nghiền ngẫm bao lần.

Sau khi biết kết quả từ Thành Vi, cậu giống như con cá lọt lưới bị bắt lại, chút tâm lý may mắn cuối cùng cũng bị b*p ch*t không thương tiếc. Cậu từng nghĩ rằng loại thuốc đó sẽ không xuất hiện trên thị trường, vậy mà nó lại xuất hiện trên người một ai đó.

Không biết ai làm, cũng không biết vì sao, nhưng chắc chắn mọi chuyện phức tạp hơn cậu tưởng. Bản năng như bị xé làm hai nửa, một nửa sợ hãi vì hiểm họa chưa rõ, nửa còn lại tò mò về sự thật phía sau.

Đi được bước nào hay bước nấy, ít nhất cũng phải làm rõ ai là người đã bỏ thuốc

- Lý Vũ Du thầm tính toán trong lòng.

Hai mươi phút trước khi buổi diễn bắt đầu, "người yêu nhạc kịch" Lý Vũ Du lần đầu tiên đặt chân đến nhà hát, xuống xe trước cửa.

Văn Tự đứng một mình ở cổng, tránh xa đám đông, đang lặng lẽ hút thuốc.

Vẫn còn khá nghiện thuốc.

Dù bình tĩnh nghĩ lại, Lý Vũ Du biết Văn Tự không phải kiểu người cần được thương cảm, so với những gì anh ta đã chịu đựng, thì những gì anh ta có được còn nhiều hơn. Nhưng khi thấy người kia đứng đó một mình, nhớ lại giọng điệu anh ta bình thản nói "sống rất mệt mỏi", thì cảm giác thương xót ấy vẫn không đúng lúc mà trỗi dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!