Chỉ thấy một nam tử ngồi chính giữa sảnh, mi thanh mục tú, cử chỉ nho nhã, đang bận rộn.
Mà phía sau hắn, một đoàn người xếp hàng dài chỉnh tề. Kỳ lạ là, trong tay mỗi người họ đều cầm một cành hoa đào. Bởi vì đội ngũ khá dài, cành hoa cũng nhiều, mùi hương càng thêm nồng đậm.
Hương hoa từ đây phát ra, khó trách bọn họ ngửi thấy hương hoa lại không thấy trong đình viện có một đóa hoa nào.
Lãnh Ly Tuyên nhìn cảnh tượng này, hỏi: Đây là...
Lúc này, Lý đại thẩm đã đứng ở bên cạnh y, nghe thấy y đặt câu hỏi, liền cười hì hì nói:
"Cái này hai vị có điều không biết, y mới đến thôn chúng tôi cách đây không lâu, tên Đỗ Tưu, Đỗ đại phu." Nói xong, trên mặt Lý đại thẩm tràn đầy tươi cười.
Rồi sau đó tán thưởng nói: "Y chính là một người cực kì tốt! Xem bệnh trước nay không lấy tiền chúng tôi, thôn dân lại ngại cứ như vậy hai tay trống trơn xem bệnh.
Đỗ đại phu liền nói, 'Vậy lúc các vị tới thì tặng cho ta một cành hoa đào đi, sẽ biết ơn rất nhiều.' Vì thế, trước khi mọi người đến đều sẽ đi tới cây hoa đào trước thôn, chọn hái một cành hoa đào tươi tốt nhất.
"Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua Đỗ Tưu ôn hòa và kiên nhẫn dặn dò bệnh nhân, cười cười nói:"Thì ra là như thế.
"Nam Cung Thiếu Uyên nói:"Xem ra là một người thiện tâm.
"Lý đại thẩm nghe vậy, cười gật gật đầu, trên mặt tràn ngập ý tự hào. Dừng một chút, lại nói:"Lãnh tông sư, phòng hai vị vừa hay đối diện Đỗ đại phu, nếu có cần gì thì có thể đi tìm y.
Ngày thường y xem bệnh xong sẽ trở về.
"Lãnh Ly Tuyên gật đầu nói:"Được.
"Y vừa định di chuyển bước chân, một đứa nhỏ đột nhiên ngã xuống trước mặt y, Lãnh Ly Tuyên vội vàng đưa tay ra đỡ, lo lắng hỏi:"Không sao chứ?
"Sau khi đứa nhỏ kia đứng lên, đầu tiên là cuống quít nhặt cành hoa đào rơi trên mặt đất lên, nhìn từ trên xuống dưới một vòng, thấy cánh hoa không rụng xuống, sau đó yên tâm thở ra, lúc này mới cười nhìn Lãnh Ly Tuyên, nói:"Đệ không sao, cảm ơn đại ca ca.
"Lý đại thẩm một bên nhận ra là nó, lo lắng nói:"Tiểu Phong à, chậm một chút, vấp ngã có đau hay không hả?
"Tiểu Phong cười nói:"Thẩm thẩm yên tâm, con không sao đâu ạ.
"Sau đó nhìn nhìn cành hoa đào trong tay, lại nói,"Con muốn đem cành hoa đào này tặng cho Đỗ đại ca, con đi đây ạ.
"Nói một tràng rồi từ từ chạy đi."Đứa nhỏ này.
"Lý đại thẩm nhìn bóng dáng Tiểu Phong, cười cười. Lý đại thẩm cười nói:"Tiểu Phong này rất sùng bái Đỗ đại phu, mỗi ngày đều phải hái một cành hoa đào tặng cho y, là một đứa trẻ ngoan."
Lãnh Ly Tuyên theo ánh mắt bà nhìn về phía Đỗ Tưu.
Chỉ thấy Tiểu Phong cầm hoa đào, cười hì hì đưa cho Đỗ Tưu, Đỗ Tưu rất bận bịu, sờ sờ đầu của nó, rồi sau đó cắm cành hoa đào vào bình hoa trên bàn.
Tiểu Phong cứ như vậy ngồi bên cạnh hắn, trợ giúp hắn.
Hai người giống như huynh đệ ruột, rất ăn ý.
Lúc này, Lý đại thẩm nói:
"Lãnh tông sư, chỗ ở của hai vị ở bên này, ta dẫn hai vị đi."
Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại, đi theo bà đến cuối nhà.
Phòng hai người nằm cạnh nhau, bày biện đều là một ít đồ vật đơn giản thực dụng. Sạch sẽ ngắn gọn, hiển nhiên là có người thường xuyên quét tước. Lý đại thẩm đại khái giới thiệu một phen, liền trở về.
Nam Cung Thiếu Uyên không thèm liếc căn nhà mình sắp vào ở lấy một cái, chỉ đi theo bọn họ, đợi Lý đại thẩm đi rồi, hắn cầm lấy ấm trà trên bàn, rót ly nước, nhấp một ngụm, cười nói:
"Còn nóng, thật chu đáo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!