Lãnh Ly Tuyên lúc này mới nhớ tới chính sự, mặt không đổi sắc tâm không loạn, nói:
"Thôn Thiên Vân gần đây xuất hiện một nhân thú, nhiễu thôn dân không được bình an, chưởng môn giao nhiệm vụ này cho ta, xuất phát ngay trong ngày."
Nam Cung Thiếu Uyên nhíu lại mày nghi hoặc nói: Nhân thú?
Lãnh Ly Tuyên khẽ gật đầu, nói:
"Ừm, nói là nhân thú, cụ thể thế nào cũng không rõ, đừng lo." Lời thì là nói như vậy, nhưng ngữ khí có hơi tự tin không đủ, sợ Nam Cung Thiếu Uyên cảm thấy kẻ địch quá mức lợi hại, sinh ra khϊếp sợ, không đi cùng y nữa, vậy thì chiến đi này, sẽ không còn ý nghĩa.
Ai ngờ, Nam Cung Thiếu Uyên chỉ cười, nói:
"Cần mang thứ gì đi không ạ?"
Ngươi. Lãnh Ly Tuyên kiên định nói, đáy mắt mơ hồ tỏa sáng.
Nam Cung Thiếu Uyên cong cong khóe môi, nói: Dạ, phải.
Nghe được hắn sảng khoái đồng ý, Lãnh Ly Tuyên thật ra có hơi sửng sốt, đại khái nói rõ tình huống một chút, liền dẫn theo Nam Cung Thiếu Uyên ngự kiếm đến Thiên Vân thôn.
Sau khi đến thôn Thiên Vân, Huyễn Thương Kiếm tự động về vỏ.
Trước thôn có một bà bà đang gánh nước, chợt thấy hai người khí vũ bất phàm lại vác kiếm này, vội buông đòn gánh trong tay, vui mừng chạy tới, thử thăm dò hỏi:
"Là Lãnh tông sư của Hoa Linh phái sao?"
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, nói:
"Tại hạ Lãnh Ly Tuyên, đây là đồ nhi ta Nam Cung Thiếu Uyên."
Bà bà kia sau khi nghe được biểu cảm rất kích động, mừng rỡ nói:
"Thật tốt quá, thôn chúng ta được cứu rồi!"
Bà bà kia vui vẻ, dẫn hai người đi đến nhà trưởng thôn.
Dọc theo con đường từ đầu thôn đến đây đều vang lên tiếng hô mừng rỡ:
"Chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi." Hấp dẫn không ít thôn dân, già trẻ lớn bé đều tụ tập trước nhà thôn trưởng.
Thôn trưởng ngồi giữa sảnh đường, Lãnh Ly Tuyên cùng Nam Cung Thiếu Uyên ngồi phía bên phải lão, bên trái là những người tương đối có uy vọng trong thôn.
Lãnh Ly Tuyên nhìn trận thế mênh mông cuồn cuộn này, trong lòng liền loáng thoáng đoán được nhân thú này e là lai lịch không nhỏ. Dân chúng oán hận rất lớn.
Có thể là tiếng nói của dân làng quá ồn ào, trưởng thôn gõ gõ gậy trong tay xuống đất, nói:
"Được rồi, mọi người im lặng một chút."
Vừa dứt lời, mọi người vừa rồi còn ồn ào huyên náo, đột nhiên ngậm miệng không nói, âm thanh chợt im bật, lập tức an tĩnh lại.
Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua thôn trưởng, thầm nghĩ: Xem ra uy vọng của thôn trưởng rất cao, cho dù so với chưởng môn cũng có hơn chứ không kém.
Giây lát sau, thôn trưởng nói:
"Lãnh tông sư một đường tới đây, vất vả rồi."
Lãnh Ly Tuyên hơi gật đầu, nhàn nhạt nói:
"Là ngài gửi thư đến Hoa Linh phái, ta thấy trước mắt ta phải hiểu thêm tình huống một chút, mọi người không cần câu nệ, có gì chuyện gì cứ nói ra nói không chừng cũng là manh mối."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!