Trước khi trở về nhà tranh, Nam Cung Thiếu Uyên dùng nước giếng nơi đó để rửa mặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã là buổi trưa, nếu bây giờ chạy về thì quá gấp gáp, liền quyết định ở đây ăn cơm trưa xong rồi mới rời đi.
Cách đó không xa có một con sông, quanh năm bên trong đều rất nhiều cá, Nam Cung Thiếu Uyên bắt được hai con, sau khi trở về, Lãnh Ly Tuyên đã nhóm lửa, Nam Cung Thiếu Uyên đưa cá cho Lãnh Ly Tuyên rồi lại rời đi.
Lãnh Ly Tuyên nhìn hai con cá tươi ngon mập mạp này, cười khẽ, vừa định cắm chúng lên nướng, Nam Cung Thiếu Uyên đã mang theo mấy ống trúc về.
Nam Cung Thiếu Uyên đưa ống trúc cho y, nói:
"Cho cá vào bên trong nướng, hương vị sẽ ngon hơn."
Lãnh Ly Tuyên vừa muốn nói ống trúc này quá nhỏ không đựng được, sau một khắc, y liền ngơ ngác.
Hai cái ống trúc này còn to hơn hai cánh tay một nam tử thành niên rất nhiều.
Lãnh Ly Tuyên cẩn thận nhìn một hồi, cười nói:
"Xem ra, nơi này hợp để nuôi cây trúc." Nói xong thì cầm hai con cá bỏ vào ống trúc, sau đó ném vào trong lửa nướng.
Ngọn lửa phừng một tiếng bốc lên, ngọn lửa phớt qua ống trúc, phát ra tiếng nổ lách tách.
Cứ như vậy, cũng không cần y tự tay lật thân cá.
Mùi hương xuyên qua ngọn lửa từ từ bay ra.
Nam Cung Thiếu Uyên bước đi tới, đưa một ống trúc trong tay cho y, cái ống trúc này nhỏ hơn một chút, bên trong chứa nước sạch.
Lãnh Ly Tuyên nhận lấy, tò mò đánh giá một lúc lâu mới uống.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng uống một ngụm, nói:
"Đúng vậy, trúc ở đây vẫn luôn như thế, nguyên nhân có lẽ là do phong thủy thật."
Lãnh Ly Tuyên cười nhạt: Ừm.
Lúc này, mùi thơm của cá càng thêm đậm, trộn lẫn với mùi thơm của trúc, bay trên không trung.
Lãnh Ly Tuyên đã gấp không chờ nổi muốn nếm thử một miếng.
Nam Cung Thiếu Uyên giống như có thể nhìn tâm tình vội vàng của y, nhếch môi cười.
Một lát sau, dùng mũi ngửi một chút, nói:
"Được rồi, có thể ăn."
Vừa dứt lời, Lãnh Ly Tuyên lập tức duỗi tay muốn lấy
Tay bị Nam Cung Thiếu Uyên không nhẹ không nặng nắm lấy giữa không trung, hắn dịu dàng nói: Nóng, để ta.
Nói xong thì dập lửa, một kiếm bổ ống trúc ra thành hai nửa, lộ ra phần cá bên trong.
Hắn cầm một cái ống trúc dài bằng cánh tay, chọc vào từ miệng cá đến đuôi, cố định con cá trên cây trúc xong mới đưa nó cho Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên nhận lấy, tới gần thổi thổi, hương cá toả ra bốn phía chui vào mũi, cái miệng nhỏ chậm rãi cắn, tinh tế nếm nếm, thịt cá tươi ngon trộn lẫn với vị ngọt thanh của cây trúc tràn đầy khoang miệng, mắt Lãnh Ly Tuyên sáng rực lên, cười nói: Ăn ngon quá.
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn dáng vẻ mi mắt cong cong của y, bất giác nhếch khóe miệng, nhéo nhéo cây gậy trúc trong tay.
Lúc trở về Thanh Tâm Phong, mặt trời đã lặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!