Lúc này hắn mới biết được, vừa rồi Lãnh Ly Tuyên hỏi hắn đóa hoa kia tên là gì.
Hoa này tên là Triều Dương Lan, mặt dương mà sinh, có công hiệu dưỡng phổi; còn có thể pha trà uống, có tác dụng thư phong thanh nhiệt.
Chỉ là hình dáng nó có chút giống như một kèn nhỏ mà thôi, hai cái này cũng không hề liên quan.
Nam Cung Thiếu Uyên cẩn thận nghe kỹ mới hiểu được, thì ra ở phía sau Thanh Tâm Phong này lại có rất nhiều dược thảo như vậy.
Vậy Lãnh Ly Tuyên vì sao còn phải đồng ý cùng đi núi Đà Thúy nhỉ? Là muốn thải một ít dược thảo hiếm lạ khó thấy sao? Nhưng y cũng không cần như thế mà, lại tưởng tượng: Cũng có khả năng là sau khi trẹo chân, không có cơ hội tiếp tục hái thuốc.
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, suy nghĩ:
Không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Lúc từ núi Đà Thúy trở về, dĩ nhiên là buổi chiều, vừa rồi Lãnh Ly Tuyên lại giảng giải hai lần hoa hoa thảo thảo sau núi, trước mắt mặt trời đã lặn, ánh mặt trời rực rỡ cũng dần dần phai nhạt, ban đêm sắp đến.
Hai người liền quay về phòng.
Lãnh Ly Tuyên từ từ uống trà, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra cửa một cái, khóe miệng khẽ nhếch, dường như rất kiên nhẫn.
Đợi một lát, thấy một nam tử cao gầy mặc huyền y đi tới, trong tay còn cầm theo một hộp thức ăn, chính là người Lãnh Ly Tuyên muốn chờ.
Nam Cung Thiếu Uyên ngồi xuống đặt thức ăn lên bàn, cộng thêm một đ ĩa bánh hoa hòe.
Lãnh Ly Tuyên nhìn lướt qua, cảm giác thèm ăn tăng lên, cầm một miếng bánh hoa hòe lên ăn.
Lãnh Ly Tuyên âm thầm thở dài: Hôm nay vẫn là bánh hoa hòe ngon nhất.
Nam Cung Thiếu Uyên lau vụn bánh trên khóe miệng Lãnh Ly Tuyên, mỉm cười.
Chợt nhớ tới một chuyện, liền nói:
"Ly Tuyên, ngày mai ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy ngẩn ra:
"Ngươi… lại muốn ra ngoài sao?"
Ừm. Hắn chỉ đáp một chữ này, không nói nhiều.
Nhưng gương mặt sáng sủa vừa rồi đột nhiên trở nên lạnh như băng, dường như nghĩ tới hồi ức bi thương gì đó.
Lãnh Ly Tuyên từ lúc hắn nói muốn đi ra ngoài, vẫn cúi đầu, yên lặng nhìn cái ly trước mặt, không thấy được biểu cảm của Nam Cung Thiếu Uyên.
Sửng sốt một lát, Lãnh Ly Tuyên nhỏ giọng nói:
"Có thể mang theo ta không?" Y không biết ngày mai Nam Cung Thiếu Uyên sẽ đi làm gì, cũng không biết có tiện mang theo y không, nhưng y không muốn một mình, ngồi trước cửa vắng vẻ chờ đợi.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy thì ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn y một cái, cũng không phải do dự mà càng kinh ngạc hơn, hắn không ngờ Lãnh Ly Tuyên lại hỏi như vậy.
Ngay sau đó, hắn mỉm cười:
"Tất nhiên có thể, nếu người muốn đi, chúng ta sẽ cùng đi."
Dừng một chút, lại nói:
"Chỉ là đường xá có chút xa xôi thôi."
Lãnh Ly Tuyên cười nhẹ, đáp: Không sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!