Sau khi Miêu Xuân rời đi, Miêu Khôi nhìn Lãnh Ly Tuyên, cười nói:
"Ca ca có muốn uống trà hay không, nước trà đệ nấu ngon lắm."
Thấy Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, Miêu Khôi vội vàng vui vẻ cầm ấm trà đi ra ngoài.
Nam Cung Thiếu Uyên lấy cỏ Đằng Xuyên từ trong túi càn khôn ra, vừa cởi giày Lãnh Ly Tuyên vừa nói: Đúng lúc dùng đến.
Tất còn chưa cởi ra, Lãnh Ly Tuyên chợt rút chân lại, dường như rất thẹn thùng: Ta sợ ngứa.
Nam Cung Thiếu Uyên nở nụ cười, nói:
"Ta biết, ta sẽ nhẹ một chút."
Lãnh Ly Tuyên lúc này mới chậm rãi duỗi chân qua.
Nam Cung Thiếu Uyên nắm chân ngọc tinh xảo của Lãnh Ly Tuyên, nghĩ thầm: Lần trước là chân phải bị trật, lần này lại bị chân trái, xem ra lần sau phải đặc biệt chú ý đến chân Ly Tuyên mới tốt.
Nam Cung Thiếu Uyên vò nát cỏ Đằng Xuyên thành nước, nhỏ giọt trên chân Lãnh Ly Tuyên, nhẹ nhàng xoa.
Lãnh Ly Tuyên âm thầm cảm thấy kỳ lạ, ngày thường chân y sợ người khác chạm vào nhất, cho dù là mẫu thân y, cũng sẽ cảm thấy ngứa ngáy, muốn rút ra.
Cho nên cũng không để cho người khác chạm vào chân mình, nhưng ở trong tay Nam Cung Thiếu Uyên, lại không cảm thấy ngứa ngáy, ngược lại còn rất thoải mái, đây là vì sao?
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, tầm mắt dần dần bị cây trâm trên đầu hắn hấp dẫn, hắn thường xuyên cài nó, chưa bao giờ thấy hắn tháo xuống.
Nhưng bởi vì nguyên nhân khoảng cách, Lãnh Ly Tuyên chưa bao giờ có cơ hội cẩn thận quan sát qua.
Lúc này gần, Lãnh Ly Tuyên mới thấy rõ cây trâm trên đầu Nam Cung Thiếu Uyên, đó là một cây trâm hình dạng giống như một cái chìa khóa, phía trên còn khắc một chữ — Lãnh.
Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng sửng sốt, y sờ sờ chỗ mình vẫn cất giữ vật quý giá, bên trong trống không.
Đúng vậy, không sai, cây trâm trên đầu Nam Cung Thiếu Uyên chính là cây trâm mình bị mất.
Lãnh Ly Tuyên suy nghĩ: Vậy vì sao lại ở trên đầu hắn, rõ ràng là… Nhưng lại không ai biết cây trâm này, ta vẫn luôn đặt ở bên mình, tuyệt sẽ không bị người khác lấy đi, vậy chỉ có thể là chính mình tặng cho hắn…
Hắn… Hắn…
Lãnh Ly Tuyên trong khoảng thời gian ngắn có ngàn lời vạn ngữ muốn hỏi hắn, muốn nói lại thôi.
Nam Cung Thiếu Uyên đã giúp y bôi thuốc xong, mang giày vào, vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Ly Tuyên đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng.
Nam Cung Thiếu Uyên thở dài một hơi, nói:
"Xem ra ta xuống tay vẫn không đủ nhẹ, trách ta."
Lãnh Ly Tuyên lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: Không sao.
Nam Cung Thiếu Uyên đỡ Lãnh Ly Tuyên:
"Xuống đi một chút, xem có hiệu quả hay không."
Ừm. Lãnh Ly Tuyên lưu loát đi đi, tư thế đi bộ không khác gì bình thường.
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, nói:
"Đúng thật là dùng tốt, trở về mang theo nhiều một chút."
Lãnh Ly Tuyên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!