Chương 59: Một Khúc gỗ

Màu đỏ? Lãnh Ly Tuyên cũng tò mò, y còn chưa bao giờ thấy qua con thỏ màu đỏ.

Y quay đầu theo ánh mắt Nam Cung Thiếu Uyên, nhìn qua, ngay sau đó bỗng nở nụ cười.

Người cười cái gì? Nam Cung Thiếu Uyên khó hiểu nhìn y.

Chỉ thấy Lãnh Ly Tuyên nâng má, ánh mắt xoay tròn, sau đó nghiêm túc nói:

"Ta cũng chưa từng thấy qua loại thỏ màu lông này, có chút kích động."

Dừng một chút, lại nói:

"Ờ… Hổng mấy ngươi yên lặng bắt nó, chúng ta mang về nghiên cứu thử xem."

Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi đi qua, cẩn thận tới gần:

"Cũng được, nhưng mà không biết con thỏ màu đỏ này, có ăn cà rốt hay không, nếu nó không ăn, chúng ta có thể…"

Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên dừng bước, im miệng, vừa tức giận vừa buồn cười nói:

"Ly Tuyên, có phải người đã sớm biết, nó chỉ là một gốc cỏ có hình thù kỳ lạ."

Lãnh Ly Tuyên cứ như vậy phì cười nhìn hắn, từng bước một, cẩn thận lại cẩn thận chậm rãi tới gần gốc cỏ kia.

Ngay sau đó cười gật gật đầu, nói: Ừm, ta đã sớm biết.

Nam Cung Thiếu Uyên bất đắc dĩ cười cười.

Lãnh Ly Tuyên nhớ tới chuyện buổi sáng bị trêu chọc, lúc này mới bắt được cơ hội trả thù.

Nhìn thấy bộ dạng của Nam Cung Thiếu Uyên, Lãnh Ly Tuyên nói:

"Đây là hoa đuôi đỏ, chính là bởi vì nó giống như đuôi thỏ, thường sẽ bị nhầm là một con thỏ có màu lông kỳ lạ. Nếu ngươi muốn mang nó về cũng được, chỉ là nó… sẽ không thích ăn cà rốt."

Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên hai bước đi tới trước mặt Lãnh Ly Tuyên, một tay ôm ngang y.

Lãnh Ly Tuyên không phòng bị, lại xảy ra chuyện đột ngột, kinh hãi thốt lên:

"Á, ngươi làm cái gì, mau thả ta xuống!"

Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng cúi đầu tới gần, nhìn chằm chằm y, khẽ nhếch môi: Biết sai chưa?

Ta… Lãnh Ly Tuyên nhất thời cả người ngơ ngác, ma xui quỷ khiến nói, Sai rồi.

Nam Cung Thiếu Uyên nhếch khóe môi, mắt tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng thả y xuống.

Lãnh Ly Tuyên đáp xuống đất, lại giống như giẫm lên một đóa hoa, nhẹ nhàng lâng lâng, y ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại quần áo.

Lại nhấc mắt lên liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên đang chơi đùa với gốc hoa đuôi đỏ kia, còn nói:

"Đúng thật rất giống, cho dù là cẩn thận quan sát như vậy, cũng không nhận ra điểm khác nào, trách không được có thể lừa được cặp mắt của ta."

Lãnh Ly Tuyên đi tới, nói:

"Hoa đuôi đỏ này có thể gặp không thể cầu, chỉ sợ lật hết cả ngọn núi này cũng sẽ không tìm được hai mươi cây."

"Vậy ta chính là người hữu duyên kia." Nói xong, Nam Cung Thiếu Uyên lại nhìn thoáng qua Lãnh Ly Tuyên, nói,

"Có thể gặp được, là may mắn của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!