Ánh mắt Lãnh Ly Tuyên lóe lên, nói: "Không được. Linh lực không còn thì không còn, nhưng ngươi thì khác." Nói xong, không cho phép Nam Cung Thiếu Uyên phản kháng đem từng luồng linh lực truyền vào trong cơ thể hắn.
Mới vừa rồi tình huống khẩn cấp, không rảnh lo lắng, giờ khắc này cuối cùng cũng có thể an tĩnh, Du Đồng Phương lúc này mới phát giác trên bắp chân Tiêu Du đang không ngừng có máu chảy ra từ quần áo màu trắng tinh.
Du Đồng Phương xé một góc áo trên vạt áo mình, băng bó cho y.
Tiêu Du nói: "Sư tôn."
Du Đồng Phương không đáp lại, chỉ yên lặng băng bó miệng vết thương.
Chốc lát sau, Du Đồng Phương nhìn chằm chằm Tiêu Du, nói: "Nói đi, ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
"Con…" Tiêu Du ý vị không rõ nhìn Nam Cung Thiếu Uyên một cái, nói, "Là… người Ma giới."
Nam Cung Thiếu Uyên: "!"
Du Đồng Phương: "!"
Chỉ có một mình Lãnh Ly Tuyên trên mặt không hề gợn sóng, vẫn chuyên chú độ linh lực cho Nam Cung Thiếu Uyên.
Trên thực tế y đã sớm đoán ra, nơi này tên là Táng Thân Cốc ảnh hưởng đối với hai người bọn họ, cùng với kẻ công kích dây leo kia, đều chỉ nhằm vào hai người bọn họ, mà y đã sớm biết thân phận Nam Cung Thiếu Uyên là người Ma giới, như vậy thân phận của Tiêu Du đã rõ ràng.
Có điều đây là chuyện của hai sư đồ bọn họ, y không tiện nhiều lời, chỉ lẳng lặng ở một bên, không lên tiếng.
Nam Cung Thiếu Uyên không biết lúc này đang suy nghĩ cái gì, hơi cúi đầu, không thấy rõ thần sắc của hắn.
Du Đồng Phương xanh mặt hỏi: "Ngươi vào môn hạ của ta đến tột cùng có mục đích gì?"
Tiêu Du nói: "Con là vì báo ân."
Du Đồng Phương khó hiểu: "Báo ân?"
Tiêu Du gật gật đầu: "Người hẳn là không nhớ rõ, dù sao cũng đã là chuyện rất lâu trước kia."
Dừng một chút, dường như ôm hy vọng nói: "Người còn nhớ năm đó từng cứu một đứa nhỏ bị bỏ trong bao bố không?"
Du Đồng Phương ngẩn người, ngay sau đó khϊếp sợ thốt lên: "Là ngươi?!"
"Vâng, chính là con." Tiêu Du đáp.
Điều này không thể trách Du Đồng Phương khϊếp sợ như vậy, thật sự là hai người hoàn toàn không có một chút điểm tương đồng nào.
Năm đó hắn vân du bên ngoài, thấy một đám người vây thành vòng tròn, vừa đánh vừa mắng, Du Đồng Phương lúc ấy đang tuổi trẻ hăng hái, trong lòng tràn đầy suy nghĩ giúp đỡ chính nghĩa, thấy tình cảnh này, không khỏi phân trần, đứng ra chính là một trận đao kiếm loạn vũ, hành hiệp trượng nghĩa.
Đợi tất cả chạy trốn, lúc này hắn mới chú ý tới cái bao bố kia, bên trong phùng phình còn đang nhúc nhích, hình như có người, Du Đồng Phương tiện tay mở bao bố, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng sợ, người xấu đã bị ta đánh chạy rồi, ngươi tên gì?"
Khi đó, Tiêu Du một thân quấn đầy băng vải, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tất nhiên là nhìn không ra diện mạo ban đầu. Tiêu Du không dám nói chuyện, chỉ mở một đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Du Đồng Phương.
Du Đồng Phương ngược lại bị dáng vẻ kia của y chọc cười, vừa giơ tay lên, Tiêu Du liền run rẩy cả người, Du Đồng Phương sửng sốt một chút, thấy y không né tránh, chậm rãi đặt tay lên đầu y xoa xoa, cười nói: "Mau về nhà đi." Rồi xoay người rời đi.
Du Đồng Phương không biết, nếu như ngày đó Tiêu Du không gặp được hắn, có lẽ thật sự đã bị đánh chết.
Cha mẹ y là phản đồ ai nấy đều nhục mạ, tuy rằng đã chết, nhưng danh phản đồ còn lưu lại, mà y lại là con của phản đồ kia, ở Ma giới là nhân vật nhỏ mà mỗi người đều có thể đánh đập.
Về sau, sợ y gây ra bạo loạn lớn hơn liền nhốt y lại, tuy rằng cả ngày không thấy ánh mặt trời, trải qua cuộc sống tối tăm, nhưng cũng bởi vậy mà bảo vệ được mạng nhỏ của y.
Những năm gần đây, y ở trong lao một mực khắc khổ tu luyện, cho đến khi đủ năng lực, y dứt khoát kiên quyết chạy ra ngoài. Vừa hay nghe nói phái Hoa Linh đang chiêu mộ đệ tử mới, mà ân nhân Du Đồng Phương của y cũng ở phái Hoa Linh, đến suy nghĩ cũng không cần.
Vốn không có ý định có thể vào môn hạ của Du Đồng Phương, y nghĩ nếu ở lại chỉ làm tạp dịch cũng được, như vậy có thể từ từ tìm kiếm cơ hội báo ân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!