Chương 5: Xuất quan

Du Đồng Phương vừa mới trở lại Kiều Cư Phong, Cốc Hàn Yên liền lôi kéo hắn hỏi:

"Sư tôn, Nam Cung sư huynh thế nào rồi?" 

Diện bích ba tháng.

Du Đồng Phương yên lặng nói.

"Cái gì! Kỷ Văn Xương quá đáng ghét, ỷ vào mình là đại đệ tử thủ tịch chưởng môn, đi gây chuyện khắp nơi! Con lúc ấy đang ở đó, hai người Kỷ Văn Xương cùng Tần Vũ, ngươi một câu ta một câu, nói móc Nam Cung sư huynh, lại còn…" Cốc Hàn Yên còn đang phẫn nộ bất bình, đã bị Du Đồng Phương cắt ngan. 

"Được rồi, việc này cho qua đi, đừng nhắc lại nữa."  Vừa nhắc tới chuyện này, hắn liền nghĩ đến, tên gia hỏa bướng bỉnh, cứng đầu kia. 

Cốc Hàn Yên liền ngậm miệng không nói, gật đầu lui xuống.

Diện bích quá ba tháng, với Nam Cung Thiếu Uyên mà nói, không có chút đau khổ. Ngược lại còn có thể mượn cơ hội này luyện thuật Tích Cốc. 

Một ngày, Nam Cung Thiếu Uyên đang đả tọa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh, nghiêng người nhìn liền sửng sốt một chút.

Chỉ thấy một vị cô nương mặc đạo phục trắng xanh, tướng mạo cực kỳ thanh tú mỹ mạo, đứng ở nơi đó. Nhìn trang phục, hẳn là đệ tử dưới tòa Du Đồng Phương.

Nam Cung Thiếu Uyên chỉ đánh giá nàng một cái, lạnh mặt, hỏi: Chuyện gì? 

Cốc Hàn Yên cũng không giận, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ nói:

"Muội là đệ tử dưới tòa Du tông sư, Cốc Hàn Yên, đã nhiều ngày không thấy Nam Cung sư huynh đi Văn Nhã Đường dùng bữa, nên đưa chút thức ăn đến đây." 

Cốc Hàn Yên đâu phải vì đưa đồ ăn, nàng biết rõ, Nam Cung Thiếu Uyên đang ngồi đả tọa, chẳng qua là tùy tiện tìm cái cớ, đến đây gặp hắn mà thôi.

Nam Cung Thiếu Uyên chỉ nói:

"Gần đây ta đang tu luyện thuật Tích Cốc, không ăn, cô cầm đi đi." 

Cốc Hàn Yên còn tưởng rằng là sợ tiểu tử Kỷ Văn Xương kia gây phiền, cho nên luyện thuật Tích Cốc, như vậy ngay cả mặt hắn cũng không gặp được.

Nàng cười chậm rãi đến gần, nói:

"Nam Cung sư huynh, huynh không cần lo lắng, Kỷ Văn Xương sẽ không tìm huynh gây phiền toái đâu, về sau huynh yên tâm đến Văn Nhã Đường đi." 

Nam Cung Thiếu Uyên căn bản không để tiểu tử Kỷ Văn Xương kia vào mắt, không cần nghĩ ngợi nói: Kỷ Văn Xương là ai? 

Tiểu sư muội không nghĩ tới, hắn sẽ nói như thế, ngượng ngùng ở một bên, không biết nên đáp lại như thế nào.

Nam Cung Thiếu Uyên nói:

"Không có việc gì, thì rời đi đi." 

Cốc Hàn Yên trong khoảng thời gian ngắn, có chút không biết làm sao, đành phải xoay người rời đi. Chỉ nghe Nam Cung Thiếu Uyên nói: Khoan đã. 

Cốc Hàn Yên lập tức gương mặt tươi cười hớn hở, lại nghe Nam Cung Thiếu Uyên tiếp tục nói:

"Mang hộp đồ ăn đi đi. Còn nữa, nơi đây là Thanh Tâm Phong, không có việc gì không cần bước vào nữa." 

Cốc Hàn Yên nhấp nhấp miệng, khuôn mặt nhăn nhó, không dám nhiều lời, xách lên hộp đồ ăn rời đi.

Kỷ Văn Xương trong miệng ngậm một cọng cỏ,  giương mắt liền thấy tiểu sư muội, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, liếc đến hộp đồ ăn trong tay tiểu sư muội trêu ghẹo nói:

"Chà, Hàn Yên muội muội, là tới đưa cơm cho đại sư huynh ăn sao? Vậy thật đúng là tam sinh hữu hạnh nha!" 

Bên cạnh mấy người nghe vậy, cười ha ha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!