Chương 47: Bình an vô sự

Lãnh Ly Tuyên thở phào nhẹ nhõm, trực giác mách bảo hẳn là không có đại sự gì, triệu tập mọi người lại, nói:

"Ta và Thiếu Uyên ở đây canh giữ hai đêm đều không có bất kỳ động tĩnh gì, mọi người cũng đều bình an vô sự, xem ra 'Quỷ' kia tất là đã rời khỏi nơi này." 

Rời đi? Vì sao? Tiền Kim hỏi.

Tiền Sinh cười:

"Nhị ca, huynh hồ đồ rồi sao, huynh không phải là sợ 'Quỷ' nhất sao, nếu Lãnh tông sư đã nói là rời đi, vậy tất nhiên đã đi rồi, nó có thể tự mình rời đi không phải vui mừng nhất sao, nhìn bộ dạng của huynh kìa, như thế nào còn hy vọng 'Quỷ' kia ở lại đây?" 

Tiền Kim lập tức trả lời:

"Không, huynh cũng không có ý này, chỉ là quá đột ngột nên huynh có chút hoang mang thôi." 

Tiền Lai nghe hai người nói xong, cũng nói:

"Đúng là rất đột ngột, ngay cả nó vì sao ở Tiền gia chúng ta lâu như vậy cũng không biết, thân phận của thứ kia cũng không rõ ràng, tiền căn hậu quả một chút cũng không biết, nó cứ như vậy đột nhiên biến mất, cũng trách không được nhị đệ kinh ngạc."

Ngay sau đó nhìn Tiền Kim nói,

"Có điều, đi rồi chính là chuyện tốt, đệ không cần cả ngày lo lắng sợ hãi nữa."

"Chẳng lẽ là cha thu nó đi?"

Tiền Kim nhíu mày.

Nghe vậy mọi người đều chấn động trong lòng, một cỗ cảm giác sởn tóc gáy bò từ sau lưng.

Tiền Lai từ trước đến nay luôn có lá gan lớn nhất trong nhà, vì không muốn Tiền Kim suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ bả vai hắn:

"Nhị đệ đừng tự mình dọa mình, đệ phải biết rằng trên đời này rất nhiều người cũng không phải thật sự sợ 'Quỷ', mắt thường nhìn thấy cũng không nhất định đều là thứ kinh khủng mà mình nghĩ như vậy, đại đa số mọi người đều tự mình dọa mình mà thôi."  

Thấy sắc mặt hắn tốt hơn một chút, lại nói,

"Được rồi, nếu sự tình đã qua thì không nên giữ mãi không buông, còn tự dọa mình. Để tam đệ cùng đệ ra ngoài thả lỏng thư giãn tâm tình đi." 

Tiền Kim cũng cảm thấy là mình quá lo lắng, nghe đại ca an ủi mình như vậy, một lòng vững vàng lại quay về, đồng ý gật đầu.

Lãnh Ly Tuyên thấy việc này hơn phân nửa chỉ là chuyện vớ vẩn, nếu mọi người đã chấp nhận sự tình phát triển như vậy liền không ở lại lâu, cùng Nam Cung Thiếu Uyên về phái Hoa Linh.

Chân vừa bước vào phái Hoa Linh, liền quay đầu lại, nói:

"Thiếu Uyên, chuyến đi này, ngươi đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, người không phải cỏ cây, vẫn nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." 

Không ngờ Nam Cung Thiếu Uyên lại đột nhiên đến gần, một loại cảm giác bức bách cường đại theo đó mà đến, tuy rằng khóe miệng hắn vẫn cười, nhưng không hiểu sao lại có một luồng khí tức nguy hiểm, cười nói:

"Sư tôn đây là đang đau lòng ta sao?" 

Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, khẽ gật đầu.

Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế mỉm cười,

"Vậy ta sẽ đi nghỉ ngơi." Nói xong lập tức nghe lời bước đi.

Lãnh Ly Tuyên bình tĩnh nhìn bóng lưng hắn, trong bóng lưng không kìm chế được kia mang theo một tia tiêu sái, tựa như rất vui sướng.

Y ngơ ngác nhìn bóng lưng Nam Cung Thiếu Uyên xuất thần.

"Này, ngẩn người cái gì vậy?" Du Đồng Phương không biết từ khi nào đi tới, đưa tay trước mặt Lãnh Ly Tuyên không ngừng lắc lư,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!