Lãnh Ly Tuyên cười cười,
"Thiếu Uyên khiêm tốn rồi. Ngươi chỉ là ở trước mặt ta không chiếm thế thượng phong mà thôi, theo ta thấy, ngươi ngoại trừ ta ra kỳ nghệ là tốt nhất, nếu ngươi chơi với người khác một ván cờ, liền biết lời này của ta không phải là đùa."
"Vậy Du tông sư thì sao?"
Nam Cung Thiếu Uyên hạ một quân cờ, ngữ khí không nhẹ không nặng, dường như thuận miệng hỏi, nhưng sự chuyên chú sâu trong đáy mắt đã bại lộ tâm tình hắn muốn biết được đáp án này.
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy cười khẽ một tiếng, Nam Cung Thiếu Uyên khó hiểu nhìn y, chỉ nghe y dùng giọng điệu có chút khinh thường nói:
"Huynh ấy? Chẳng qua là một tên lưu manh chỉ biết chơi xấu mà thôi."
Lãnh Ly Tuyên cẩn thận suy nghĩ về những hành động của Du Đồng Phương, càng thêm tin tưởng mình một chút cũng không oan uổng hắn.
Nam Cung Thiếu Uyên dường như có tâm tình rất tốt, phụ họa:
"Không sai, ngài ấy chính là một tên lưu manh."
Bàn cờ vốn trống không trong chốc lát đã đặt đầy quân cờ, Nam Cung Thiếu Uyên bắt đầu cẩn thận, không ngừng lật quân cờ trong tay, càng cảm thấy không dễ hạ xuống, có hơi cảm giác lấy trứng chọi đá.
Lãnh Ly Tuyên ngồi ở trước mặt hắn vẫn thưởng thức biểu cảm biến ảo khó lường của hắn, cảm thấy thú vị, cũng không thúc giục hắn, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó yên lặng nhìn.
Cuối cùng, Nam Cung Thiếu Uyên dường như đã quyết định chủ ý, dùng ngón tay nắm lấy ngọc tử lật qua, lật lại, làm nổi bật bàn tay cốt cách rõ ràng của hắn, ngay sau đó hạ xuống một quân cờ.
Lãnh Ly Tuyên thấy thế cười nhạt, thong thả ung dung hạ xuống một quân cờ, Ván này ta thắng.
Nam Cung Thiếu Uyên thở dài,
"Xem ra kỳ nghệ của ta vẫn cần phải chờ tiến bộ."
Đã là tốt lắm rồi. Lãnh Ly Tuyên an ủi.
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười:
"Có điều bại bởi sư tôn, ta tâm phục khẩu phục."
Lãnh Ly Tuyên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, một mảnh đen kịt, âm thanh cũng chỉ có tiếng lá cây, không còn gì khác.
Lúc này đã là giờ Tý, căn cứ theo lời người Tiền gia nói, quỷ kia cũng sắp hiện thân, nhưng mà trước mắt vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào phát sinh.
Nam Cung Thiếu Uyên biết tâm tư của y, liền nói:
"Sư tôn chớ vội, chờ một lát nữa xem, có lẽ giờ Sửu thì nó mới chịu hiện thân thì sao."
Nói cũng phải.
Lãnh Ly Tuyên nói.
Hai người tiếp tục bày một ván khác, vừa chơi vừa chờ đợi.
Cảnh tượng ngoài cửa sổ dần dần từ một mảnh đen kịt trở nên mơ hồ, cho đến khi rõ ràng, trời cứ như vậy chậm rãi sáng lên, nến trong phòng cũng cháy gần như không còn, một đêm này cực kỳ yên tĩnh, quỷ kia từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
Người của Tiền gia cũng một đêm không ngủ, thấy trời sáng thì đều mở cửa sổ, lục đục tụ tập ở phòng Lãnh Ly Tuyên.
"Đêm qua mọi người có nghe thấy tiếng khóc không?"
Lãnh Ly Tuyên hỏi.
Mọi người liên tục lắc đầu. Đều nghi hoặc khó hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!