Trấn Phong Vân tọa lạc tại Giang Nam, thổ nhưỡng phì nhiêu, mọi người an cư lạc nghiệp, tùy tay chỉ một người cũng có thể là phú hào tiền như nước, nhưng nổi bật nhất trong số đó, chính là người giàu nhất vùng, của cải hơn xa các phú hào khác, Tiền viên ngoại.
Tiền viên ngoại này đã từng nói. Trong nhà hắn đứng hàng thứ hai, trên có một đại ca, dưới có một tam đệ. Ngày xưa cha của Tiền viên ngoại hắn
- tức Tiền lão viên ngoại
- trông trời trông đất, mong có một đứa con gái; Tiền lão viên ngoại ngóng trông ngày phu nhân sinh hạ đứa thứ hai, ngay cả tên cũng đã sớm chuẩn bị rồi, nhưng đến khi ôm con lại là một bé trai!
Tiền lão viên ngoại thở dài một hơi, tuyệt bút vung lên, lấy tên Tiền Kim, Tiền Kim và Thiên Kim, nhìn tên đoán nghĩa, là muốn có thêm một đứa con gái; giống như người khác đặt tên con Chiêu Đệ vậy, chẳng qua đó là muốn có con trai, còn đây là muốn con gái.
[1]Tiền Kim, Thiên Kim: hai từ nay nó khá đồng âm ở đây Tiền lão viên ngoại đặt Tiền Kim là vì nó tựa Thiên Kim ý là muốn có thêm đứa con gái ấy; còn Chiêu Đệ là muốn lần sau có con trai.
Nó như muốn con gái thì đặt tên con là Thiên Kim, còn muốn con trai thì đặt tên con là Chiêu Đệ vậy đó, nên ai hiểu thì hiểu không hiểu thì hiểu.
Dưới sự ân cần chờ đợi của Tiền lão viên ngoại, đứa con thứ ba ra đời. Đáng tiếc, vẫn là một bé trai, tên Tiền Sinh, không cần thiết phải nói, cũng là vì mong đợi đứa tiếp theo.
Tiền lão viên ngoại cùng vợ cả tình cảm rất tốt, chỉ có một mình bà là thê tử cũng không có thϊếp thất. Tiền lão viên ngoại lại không từ bỏ, cả đời đều cố gắng, nhưng chung quy vẫn là duyên cạn, nửa đời sau cũng không có con gái. Có ba đứa con trai trong suốt quãng đời của mình.
Trùng hợp thay, trưởng tử của lão cũng sinh con trai, không có một đứa con gái.
Hơn nửa năm sau, Tiền lão viên ngoại sống hết thọ mà chết, cùng vợ cả hợp táng.
Nhưng Tiền Trạch mấy ngày gần đây rất quỷ dị, mỗi đêm hoang vắng, sẽ từ ngoài phòng truyền đến từng đợt tiếng khóc của tiểu cô nương, có khi thê thảm, có khi sắc bén.
Nhưng Tiền Trạch không hề có đứa bé gái nào!
Ngày đêm như thế, quấy nhiễu đến mọi người gặp ác mộng liên tục, mà Tiền viên ngoại sống không sợ trời không sợ đất, lại là người có tiếng sợ quỷ.
Dưới đề nghị của mọi người, Tiền viên ngoại dứt khoát viết cho phái Hoa Linh một phong thư, nói rõ nguyên nhân sự tình, cũng kèm theo một rương hoàng kim đưa tới.
Nghe nói người đến, mọi người lập tức cuống quít cùng nhau đi nghênh đón, chào mừng long trọng, làm Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng ngẩn người.
"Là Du tông sư sao? Ngài rốt cục cũng tới, cứu khổ cứu nạn Bồ Tát sống, chúng tôi đã chờ ngài rất lâu!" Tiền Kim trực tiếp vọt tới lôi kéo tay Lãnh Ly Tuyên nói một trận.
Nam Cung Thiếu Uyên ghét bỏ dùng chuôi kiếm ngăn cách tay Tiền Kim:
"Vị này là Lãnh tông sư, không phải họ Du."
Đại khái là khuôn mặt Nam Cung Thiếu Uyên quá mức sắc bén, khiến mọi người nhất thời yên tĩnh, đường phố vừa rồi còn ồn ào chớp mắt lặng ngắt như tờ.
Lãnh Ly Tuyên thấy thế thì cười cười, giảm bớt bầu không khí một chút nói:
"Là như vầy, Du tông sư mấy ngày gần đây có việc, không thể đi được, cho nên ta liền thay huynh ấy đến đây. Ta tên Lãnh Ly Tuyên."
Mọi người vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như thế.
Tiền Kim ân cần tiến lên giới thiệu đơn giản thân phận của bọn họ một chút, vội vàng dẫn Lãnh Ly Tuyên vào Tiền Trạch.
Thật sự có quỷ?
Lãnh Ly Tuyên hỏi.
"Có! Thường xuyên nửa đêm ẩn núp, dọa chết người không đền mạng! Nó ở trong Tiền Trạch này!" Tiền Kim sợ hãi nói.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy nhướng mày, Ngươi gặp rồi?
Lãnh Ly Tuyên cũng nhìn Tiền Kim, giống như rất tò mò chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tiền Kim ngẩn người, nói: Chưa gặp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!