Nam Cung Thiếu Uyên đứng dậy rắc nước lên thân kiếm, vung về phía mọi người, mọi người mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Vừa rồi là làm sao vậy…"
"Làm sao chúng ta lại nằm trên mặt đất?"
Nam Cung Thiếu Uyên chỉ nói: "Vừa rồi cũng là một mắt xích của khảo hạch, trước mắt khảo hạch đã kết thúc. Ta sẽ chia các ngươi thành hai đội, một đội là khảo hạch thành công, đội kia… Các ngươi biết nên đi đâu rồi chứ."
Mọi người lẳng lặng chờ Nam Cung Thiếu Uyên phân công, phân công xong Nam Cung Thiếu Uyên dẫn mười người khảo hạch thành công còn lại đi bái kiến chưởng môn.
Chưởng môn thấy nhân số lưu lại còn chưa tới một phần mười tổng số người, chỉ là nhíu lông mày một chút, cũng không có vẻ kinh ngạc khác.
Vừa chuẩn bị dặn dò bọn họ đôi câu, Du Đồng Phương bất ngờ tiến vào. Ngôn Thời Mão đối với sự xuất hiện của Du Đồng Phương, hiển nhiên so với phản ứng trước đó lớn hơn nhiều, "Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?"
Du Đồng Phương nhìn xung quanh, cười nói: "Không có gió, ta không thể đến à?"
Ngôn Thời Mão cười, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói đi, nhìn trúng đứa nào?"
"Ai nói ta đến chính là vì cướp người, không thể là đến thăm chưởng môn sư huynh của ta sao?" Du Đồng Phương cười.
"Vậy sao... Được rồi, kế tiếp ta phân phối một chút..." Du Đồng Phương thấy thế lập tức chen ngang lão, "Nè, chờ một chút…"
Ngôn Thời Mão giống như không hiểu nhìn hắn, Du Đồng Phương ngại ngùng nói: "Đứa kia, Tiêu Du."
Vẻ mặt của Ngôn Thời Mão ta biết nhìn hắn, ngược lại làm cho hắn có chút xấu hổ. Tiêu Du này đích thật là người xuất sắc nhất trong số đồ đệ mới này, cũng khó trách Du Đồng Phương vội vội vàng vàng chạy tới cướp người như vậy.
Tiêu Du bị điểm danh ló đầu ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn Du Đồng Phương hỏi: "Con? Dư tông sư gọi con... Là có chuyện gì sao?"
"Ừ, là có một chuyện. Ta có một vị trí đệ tử muốn cho ngươi, ngươi có thích không?" Du Đồng Phương vẻ mặt bình tĩnh hỏi, không biết trong lòng hận không thể lập tức đoạt người ta lại đây.
"Con? Có thể sao?" Tiêu Du khϊếp sợ nói.
Đừng nói lời vô nghĩa, ngươi đó! Du Đồng Phương ở trong lòng gào thét, nhưng ở giữa thể diện tông sư của hắn, liền mạnh mẽ nhẫn nhịn đè lại ra tiếng la hét đang giãy dụa trong lòng, chỉ đứng đắn gật gật đầu.
"Có muốn chọn thêm hai người mang về không?" Ngôn Thời Mão nhân cơ hội nói.
"Không muốn." Du Đồng Phương cuống quít nói, xoay người lại, "Tiêu Du, chúng ta đi."
Ngôn Thời Mão vốn tưởng rằng có thể thuận lý thành chương lại nhét cho hắn hai người, đáng tiếc không thành công, đành phải từ bỏ.
Lão nhìn Nam Cung Thiếu Uyên đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Lãnh tông sư nhà ngươi có muốn hay không…"
Nói một câu còn chưa nói xong đã bị Nam Cung Thiếu Uyên phất đi, "Đa tạ ý tốt của chưởng môn, sư tôn nhà ta ngài cũng biết, người không thích thu đồ đệ." Dừng một chút nói, "Nếu chưởng môn không còn gì khác để giao phó, Thiếu Uyên cáo lui."
Ngôn Thời Mão cứng rắn nặn ra một nụ cười, gật đầu.
Đệ tử còn lại, chưởng môn tốp năm tốp ba nhét vào các Phong khác.
Cốc Hàn Yên cùng Ngôn Dương Băng sáng sớm nghe nói sư tôn bọn họ cướp về một đệ tử, có thể lọt vào mắt hắn tất nhiên không phải hạng người hời hợt gì, hai người xuất phát từ tò mò, liền len lén trốn ở một bên nhìn trộm.
"Thật sự là người tuấn tú." Cốc Hàn Yên cảm thán.
Ngôn Dương Băng thấy thần sắc nàng như vậy cũng nổi tò mò, chậm rãi ló ra đầu lén nhìn một chút, ngây người, đích thật là ngọc thụ lâm phong không thể bắt bẻ. Nhưng nghe thấy Cốc Hàn Yên vẻ mặt tán thưởng nói ra liền muốn phản bác nàng đôi câu, nói: "Chẳng qua cũng chỉ có vậy."
Cốc Hàn Yên mắt nhìn lướt qua Ngôn Dương Băng, nhíu nhíu mày rồi lắc đầu. Ý tứ này quá rõ ràng, Ngôn Dương Băng thở dài, "Này, huynh vẫn còn ở đây đó, có thể tôn trọng huynh một chút hay không?"
"Muội không mở miệng coi như là rất tôn trọng huynh rồi, còn chưa được sao..." Cốc Hàn Yên liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ngôn Dương Băng: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!