"Ta nhất định phải trả lại ngươi gấp trăm lần!" Phương Tử Tầm đạp mạnh xuống mặt đất, vung kiếm đâm tới.
Bạch Phong lấy ra Lưu Tinh Chùy, khó khăn lắm mới dùng xích sắt ngăn trở.
Phương Tử Tầm hơi híp mắt, đột nhiên từ các phương hướng đâm tới, kiếm của hắn nhanh, Bạch Phong không kịp tránh đi, nhất thời bị thương khắp người, ngoại trừ trước ngực, bởi vì nơi đó có đôi mắt của Trạch Văn.
Bạch Phong nhanh chóng kéo dài khoảng cách, cùng Phương Tử Tầm tấn công tầm xa. Bạch Phong múa may Lưu Tinh Chùy, quấn lấy thân kiếm của Phương Tử Tầm, Phương Tử Tầm nhíu mày nhưng vẫn không tránh được.
"Chẳng qua cũng chỉ là như thế sao..." Bạch Phong khinh thường.
Những lời này giống như một quả pháo nổ, không thể nghi ngờ là đụng phải vảy ngược của Phương Tử Tầm.
Lời còn chưa dứt, mạnh mẽ đâm kiếm vào thân cây phía sau, kiếm cố định Lưu Tinh Chùy của Bạch Phong làm gã không thể động đậy, Phương Tử Tầm thừa cơ nhảy lên xích sắt, bước nhanh trên đó, không đợi Bạch Phong phản ứng một cước đá vào mặt gã, Bạch Phong chợt ngã ra xa một trượng.
Phương Tử Tầm thu kiếm, thấy gã từ trên mặt đất bò dậy, ném kiếm hung hăng đâm vào sau lưng gã, Bạch Phong mãnh liệt phun ra một ngụm máu, hô hấp dồn dập, tự biết không địch lại được, nhìn hai mắt Phương Tử Tầm đỏ ngầu, tay đưa vào trong ngực nhanh chóng lấy ra cái hộp chứa đôi mắt của Trạch Văn, ném nó vào không trung.
Phương Tử Tầm vội vã điểm mũi chân xuống đất, vững vàng tiếp được.
Quay đầu lại, Bạch Phong đã không thấy đâu, chỉ để lại một luồng sương trắng dày đặc, để cho gã chạy thoát!
Định đuổi theo, nghe thấy Trạch Văn suy yếu gọi mình, lập tức buông bỏ ý niệm truy đuổi Bạch Phong trong đầu, cuống quít đi tới bên cạnh Trạch Văn, cẩn thận ôm y, Ta ở đây, ta ở đây.
"Tử Tầm… ta cho huynh… xem một thứ..." Nói xong liền thật cẩn thận từ trong ngực lấy ra một cây cỏ phát ra ánh sáng xanh lục, chỉ là lá cây kia đã không còn, chỉ còn lại một thân cây trơ trụi.
"Ta nghe nói... Ở nơi đây có một loại cỏ phát sáng... Nghĩ đến việc tặng cho huynh làm quà sinh thần... Tử Tầm huynh xem... Có đẹp không..." Trạch Văn cố gắng nhếch môi cười.
Phương Tử Tầm nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn nhịn rồi lại nhịn, đè nén cảm xúc của mình, tận lực không để cho âm thanh run rẩy,
"Đẹp lắm. Ta sẽ nhận..." Đặt thân cây trơ trụi kia vào trong ngực vỗ vỗ.
"Ta đưa đệ về nhà được không?"
Phương Tử Tầm dịu dàng hỏi.
Trạch Văn mỉm cười, âm thanh hơi nghẹn ngào: Được.
Phương Tử Tầm ôm y lên, chậm rãi đi về. Lướt qua hai người Lãnh Ly Tuyên, không nói một lời.
Dường như giờ này khắc này, chỉ có hai người bọn họ.
Lãnh Ly Tuyên nhìn bóng lưng ảm đạm bi thương của Phương Tử Tầm, quay đầu lại, như suy tư gì đó, nhìn chằm chằm bên mặt Nam Cung Thiếu Uyên, cảm nhận được tầm mắt của y, Nam Cung Thiếu Uyên liếc mắt qua, Sư tôn, sao vậy?
Y lắc đầu, Nam Cung Thiếu Uyên nhấc chân rút kiếm vừa rồi y đâm tới, Lãnh Ly Tuyên bất giác siết chặt tay hai người còn đang nắm.
"Sư tôn, chúng ta trở về thôi."
Đưa thanh kiếm cho Lãnh Ly Tuyên.
Ừm. Con ngươi Lãnh Ly Tuyên trầm xuống, thu kiếm lại.
Trong Triệu phủ, Lưu tiểu thư nhẫn nại yên lặng ngồi ngay ngắn, nhưng Lưu viên ngoại này lại nóng nảy đến lạ, không ngừng đi tới đi lui ở trong chính sảnh.
Triệu viên ngoại mở miệng nói:
"Lưu huynh, huynh ngồi yên một lát đi, huynh cứ lắc qua lắc lại mắt ta muốn hoa luôn rồi."
Lưu viên ngoại bất đắc dĩ thở dài, đành phải ngồi xuống,
"Cái gì... 'Huỳnh Diệp' hiếm hoi như vậy, nếu Lãnh tông sư không tìm được, mặt con của ta có phải vẫn như vậy hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!