Chương 4: Tên phế vật

Cũng không phải cái gì khác, chỉ là trước Huyền Phù Quật có thêm một người, chỉ thấy Nam Cung Thiếu Uyên ngồi co mình tựa vào cửa động, xem ra hắn còn đang say ngủ.

Lãnh Ly Tuyên sửng sốt một chút, rồi sau đó vỗ vỗ bờ vai hắn.

Nam Cung Thiếu Uyên xoa xoa đôi mắt, đợi khi thấy rõ người tới, đột nhiên nhảy lên, cười nói: Sư tôn!

Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, nghi hoặc nói: Ngươi ở đây làm gì?

Nam Cung Thiếu Uyên nói:

"Ta biết hôm nay sư tôn sắp tới đây bế quan tu hành, ta muốn đến đây tiễn người, cho nên mới chờ ở đây."

Nghe vậy, Lãnh Ly Tuyên càng khó hiểu, nói:

"Ngươi đến tiễn ta trực tiếp đi tìm ta không phải được rồi sao, vì sao phải chờ ở đây."

Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, nói:

"Thay vì quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, còn không bằng chờ ở đây."

Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi:

"Không phải là ngươi cả đêm đều ở đây chứ?"

Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên gật gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu, nói:

"Không... không phải, ta... chỉ là đến sớm hơn sư tôn một chút mà thôi."

Lãnh Ly Tuyên mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, hắn chắc hẳn là cả đêm đều chờ ở đây.

Nghe hắn nói không phải, lúc này mới chợt cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều, đâu ai không ngủ mà đứng ngốc ở đó chờ nửa ngày vậy, đây thật sự là tự mình đa tình.

Trước lúc bế quan, Nam Cung Thiếu Uyên kéo kéo ống tay áo Lãnh Ly Tuyên, không nỡ nói:

"Sư tôn... Người chừng nào thì xuất quan vậy? Đồ nhi... Đồ nhi..." Hình như còn muốn nói gì đó, nhưng đợi một lát cũng không nói ra.

Lãnh Ly Tuyên xoa xoa đầu hắn.

Tạm biệt, duyên phận thầy trò của ta và ngươi đã sắp hết rồi.

Nhìn đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên, trầm giọng nói:

"Thiếu Uyên, đừng oán vi sư... Ba năm kỳ thật rất ngắn, hãy quý trọng ba năm này đi."

"Ba năm này không có người, ta làm sao chịu đựng được chứ." Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ lại vẫn gật đầu.

Đứng bên ngoài nhìn Lãnh Ly Tuyên từng bước một đi vào. Một đạo kết giới thình lình hạ xuống, giống như một vách ngăn cách không thể vượt giữa hai người.

Nam Cung Thiếu Uyên cứ lẳng lặng nhìn như thế, cho đến khi thân ảnh Lãnh Ly Tuyên biến mất. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi cất bước chân, lưu luyến mỗi bước rời đi.

Trở lại sau núi, ánh vào mi mắt không phải là phong cảnh đầy núi, mà trong mắt đều là bóng hình Lãnh Ly Tuyên, nơi nơi đều có dấu vết của y.

Những ngày trước nhanh như nước chảy, chợt nửa bước cũng trở nên khó đi.

Trước mắt Lãnh Ly Tuyên không ở đây, Nam Cung Thiếu Uyên cũng không cần phải giả vờ, cầm lấy Hồi Ức học theo dáng vẻ Lãnh Ly Tuyên múa kiếm.

Thiếu niên mười lăm tuổi cầm kiếm, ánh mắt chuyên chú mà âm lãnh, một kiếm nhấc lá rụng trên mặt đất lên, trong nháy mắt nổi lên một trận vòng xoáy, tiếng kiếm lạnh thấu xương tràn ngập cả sau núi.

Một kiếm ném xuống đất, lá cây lâng lâng rơi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!