Nữ tử kia bị khí thế bức người của Nam Cung Thiếu Uyên dọa cộp cộp cộp lui về phía sau mấy bước, đến cuối cùng, tự giác đứng sang một bên.
Xin… xin lỗi… Nữ tử kia lắp bắp xin lỗi.
"Thiếu Uyên, nàng ta không có ác ý, ngươi dọa nàng ta làm gì..." Lãnh Ly Tuyên mở ống tay áo, nhìn hỉ phục trên người, nói,
"Ta mặc như vậy là vì đánh vào sào huyệt của bọn họ, cứu các người ra."
Tuy rằng Lãnh Ly Tuyên nói như vậy, nhưng họ đã không dám tới gần y nữa, toàn bộ yên lặng ăn ý giữ một khoảng cách nhất định, thật cẩn thận đi theo phía sau bọn họ.
"Thì ra là như vậy, thế Triệu cô nương thì sao?"
Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Ta để cho cô ta từ cửa sau đi ra ngoài, trước mắt đã an toàn." Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói.
À. Đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên lưu luyến trên mặt y, không chút che giấu nhìn y cười.
Lãnh Ly Tuyên chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, mạnh mẽ quay đầu không nhìn hắn.
Vùi đầu đi một lát, Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên lắc mình chắn trước mặt Lãnh Ly Tuyên, che kín y, Lãnh Ly Tuyên đâm đầu vào trong ngực hắn.
"Sư tôn, phía trước không còn đường, là vách núi, không thể đi về phía trước nữa."
Nam Cung Thiếu Uyên không thấy y trả lời, hơi cúi đầu nhỏ giọng kêu lên: Sư tôn? Sư tôn?
"Ta... Chân ta bị trật..." Lãnh Ly Tuyên ngượng ngùng nói.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy ôm lấy y, Lãnh Ly Tuyên khϊếp sợ nói: Ngươi làm gì vậy?
"Sư tôn chân bị trật không có cách nào đi lại, đều do ta, cho nên lẽ ra ta phải mang người xuống núi." Nam Cung Thiếu Uyên trên mặt tươi cười nói.
"Cũng không cần... ôm." Lãnh Ly Tuyên nói.
Vậy cõng cũng được.
Mọi người phía sau nghe xong nhịn không được bật cười, Lãnh Ly Tuyên càng thêm quẫn bách,
"Quên đi... Vậy thì thôi."
"Sư tôn, tay người không thể đặt ở một bên, nào, ôm cổ ta." Nam Cung Thiếu Uyên dịu dàng nói.
Trong đầu Lãnh Ly Tuyên hoàn toàn trống rỗng, tay bất giác làm theo lời Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Trên cổ truyền đến nhiệt độ hơi nóng, Nam Cung Thiếu Uyên cúi đầu nhìn Lãnh Ly Tuyên trong ngực, dịu dàng mỉm cười.
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng cao, y cẩn thận vùi mặt vào lòng Nam Cung Thiếu Uyên.
Bất tri bất giác đã xuống núi, đi tới trấn Vô Nhai Lúc này trời đã sáng, liếc mắt một cái liền thấy mọi người trước cửa Triệu phủ.
Mẹ… Mẹ! Mẹ!!
"Chiêu nhi của ta à, con đã về rồi!"
Cha, cha!
"Aiii! Khuê nữ tốt của ta, con đã chịu khổ rồi!!"
Cha! Mẹ!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!