Chương 38: Ham muốn cái nhân

Hai người đang nói vui vẻ, vừa dứt lời, liền thấy một nam tử mặc đạo bào màu đen tuyền đang đằng đằng sát khí nhìn về phía này, trong mắt tràn đầy lệ khí.

Nam Cung Thiếu Uyên vặn vẹo cổ, nguy hiểm nói:

"Ngươi mới nói cái gì."

Người nọ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hai người đều không kịp phản ứng, hạ nhân ở một bên nhát gan, trên mặt không tự nhiên hiện ra sự sợ hãi.

Trên mặt Cô Doãn đeo một cái mặt nạ tươi cười, nhìn không ra sắc mặt, hắn khinh thường hừ một tiếng:

"Là tiểu tình nhân của người kia sao? Đã tìm được đến đây rồi, thật không đơn giản. Có điều, cái bộ dạng hung ác này thật sự không thể thích được."

Ngữ khí đó kết hợp với cái mặt nạ kia, hoàn toàn là đang khiêu khích hắn.

Cô Doãn lại tăng thêm ngữ khí, khiêu khích nói:

"Ta nói... Ta muốn thượng[1] nàng."

[1]Thượng: là ấy ấy á ai muốn hiểu gì hiểu haha.

Ngươi muốn chết! Nam Cung Thiếu Uyên bất ngờ rút kiếm ra, ánh mắt hung ác đâm tới.

Cô Doãn nhanh chóng tránh thoát, không chút hoang mang lấy ra hai thanh loan đao, hai tay đan chéo trước ngực cầm loan đao lộ ra hàn ý, lưu luyến nói:

"Đã lâu không được dùng hai thanh bảo bối này, thật đúng là có chút hoài niệm."

Nam Cung Thiếu Uyên nghiêng nghiêng nhìn hắn một cái, chỉ thấy Hồi ức trong nháy mắt đổi thành vô số dao nhỏ sắc bén, theo thủ thế của hắn, dao đồng loạt mãnh liệt đâm về phía Cô Doãn.

Cô Doãn dùng hai thanh loan đao, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai miễn cưỡng ngăn trở những con dao nhỏ kia, nhưng con dao nhỏ vẫn vẽ ra hai ba vết thương trên đùi hắn, máu chảy đầm đìa.

Nam Cung Thiếu Uyên cười lạnh một tiếng, ánh kiếm âm u lạnh lẽo chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn,

"Tiếp theo sẽ không may mắn như vậy đâu."

Cô Doãn hưng trí lau máu trên đùi, rạch lên hai thanh loan đao, cười nói:

"Đã lâu không hưng phấn như vậy, máu toàn thân đều sôi trào lên... Tiểu tử, chơi với ta tiếp nào."

Tiếng đánh nhau kịch liệt thu hút người tuần tra xung quanh tới, Cô Doãn giơ tay lên nói:

"Chuyện nhỏ, không cần để ý tới, các ngươi tránh xa một chút."

Một đám người được lệnh đều lui xuống.

Keng- một tiếng, Lãnh Ly Tuyên đột nhiên ngồi dậy, Thiếu Uyên...

Lãnh Ly Tuyên không khỏi nhớ tới hắn, đứng dậy vứt khăn voan, theo tiếng mà đi tìm.

Ở một góc, chỉ thấy hai người đang tay cầm đao kiếm giằng co. Cô Doãn cố hết sức chống cự.

Trên mặt Nam Cung Thiếu Uyên gió êm sóng lặng, giống như đang uống trà thư giãn, nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy người tới, Sư tôn?

Cô Doãn thừa dịp hắn quay đầu lại, cười lạnh một tiếng,

"Nhìn đông nhìn tây là không được đâu nha." Tay cầm loan đao mạnh mẽ áp tới.

Lãnh Ly Tuyên nhíu nhíu mày, xông tới, một kiếm đẩy loan đao thế như chẻ tre của hắn, mũi kiếm xẹt qua mặt nạ Cô Doãn, có thể thấy rõ ràng những vết nứt đang lan tràn trên bề mặt, Cô Doãn bị kiếm khí của Lãnh Ly Tuyên bức bách lui về phía sau vài bước, đụng vào tường.

Mặt nạ rắc một tiếng, vỡ ra từng mảng, Cô Doãn nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của hai người, bối rối dùng tay áo che mặt, co lại thành một nhúm trốn ở góc tường, miệng liên tục nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!