Chương 37: Ngoài ý liệu

Vinh Thiên Hòa thấy cô lại giở chứng, nhẹ nhàng khuyên giải:

"Diệc Lan, đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta đừng gây sự được không?" 

"Ta càng không, cho dù là chàng cũng không ngăn được ta!" Triệu Diệc Lan cố chấp nói.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí lâm vào bế tắc.

"Triệu tiểu thư, cô phải suy nghĩ rõ ràng, chúng ta lần này là muốn tiến vào sào huyệt của bọn chúng, trước là cứu những nữ tử khác, sau là một lưới tóm gọn hết bọn chúng.

Nói cách khác, là cần cô phối hợp, nói không chừng trong quá trình sẽ có nguy hiểm ngoài ý muốn, như vậy cô còn kiên trì không đổi người sao?

"Lãnh Ly Tuyên hỏi. Triệu Diệc Lan kiên định nói:"Ta không sợ, không đổi!

"Lãnh Ly Tuyên thấy thế thì khẽ mở môi,"Nếu Triệu tiểu thư cố ý muốn ở lại, vậy thì ở lại đi.Lãnh tông sư, cái này...

"Triệu viên ngoại kinh ngạc. Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, cười bảo:"Không còn cách nào, thiên kim đã kiên trì như thế, thực sự là người có can đảm.

Ta sẽ ẩn nấp trong phòng, âm thầm bảo vệ Triệu tiểu thư, nhất định sẽ không để Triệu tiểu thư rơi vào nguy hiểm.Nhưng...

"Triệu viên ngoại định nói tiếp, bị Vinh Thiên Hòa ngăn lại,"Nhạc phụ yên tâm, con hiểu Diệc Lan, dù nói nữa nàng cũng không chịu, huống hồ còn có Lãnh tông sư ở đây, nàng sẽ không có việc gì.

"Triệu viên ngoại suy nghĩ một hồi, thấy Triệu Diệc Lan vẫn là vẻ mặt kiên trì đành phải đồng ý. Lãnh Ly Tuyên tiếp tục nói:"Nếu đã như vậy, Triệu tiểu thư liền giao cho ta bảo vệ. Thiếu Uyên, ngươi ở bên ngoài nội ứng ngoại hợp với ta, đuổi theo bọn họ, nhớ kỹ không được đánh rắn động cỏ.

Sau khi vào hang ổ, tất cả đều lấy cứu người làm đầu.Vâng.

"Nam Cung Thiếu Uyên đáp."Còn nữa, vì an toàn, xin Triệu viên ngoại đuổi hết người gần phòng này đi, chung quanh không được xuất hiện bất kì người nào." Lãnh Ly Tuyên nói.

Triệu viên ngoại gật gật đầu, cùng một đám người đi ra ngoài.

Triệu tiểu thư sửa sang lại quần áo một chút, tiếp tục đoan trang ngồi ở đó.

Lãnh Ly Tuyên cũng ẩn thân.

Đêm đã khuya, yên tĩnh một lát, đột nhiên vang lên tiếng dị thường, gió mãnh liệt thổi qua cửa sổ, thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng cành cây bị giẫm đạp.

Đến rồi! 

Lãnh Ly Tuyên nín thở chờ đợi, lẳng lặng đợi một hồi, lại chậm chạp chờ không được động tác tiếp theo. Y từ bên kia nhẹ nhàng bay lên nóc nhà, tìm hiểu tình huống, nhìn về phía trước phòng, bốn phía trống rỗng, lại không thấy một người!

Xem ra là mình quá mức căng thẳng, người còn chưa tới.

Trở lại phòng, Lãnh Ly Tuyên vốn định tiếp tục ẩn thân, thoáng nhìn thấy Triệu Diệc Lan giờ phút này ngồi ở đó toàn thân phát run, Lãnh Ly Tuyên thở dài, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, chưa từng nhìn thấy gió tanh mưa máu bên ngoài, mặc kệ lúc ấy không sợ hãi cỡ nào, nhưng chuyện đến rồi vẫn sẽ sợ hãi.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, sẽ rất nguy hiểm cho cô ta.

Nghĩ nghĩ, Lãnh Ly Tuyên nhẹ giọng nói:

"Triệu cô nương, hái hoa tặc này không phải người bình thường, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy để cho một nữ tử như cô đi tới nơi đó chung quy vẫn là không ổn, hay cô từ cửa sau lẻn ra ngoài đi." 

Triệu Diệc Lan cũng không kiên trì nữa, âm thanh run rẩy hỏi:

"Nhưng nếu bây giờ ta đi rồi, ai sẽ thay thế ta đây?" 

Lãnh Ly Tuyên chỉ nói:

"Cô bỏ lại hỉ phục là được, ta tự có cách." 

Triệu Diệc Lan không nói gì nữa, sau khi Lãnh Ly Tuyên xoay người, tiện tay từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo thay vào, vội vàng rời đi, đi rất lưu loát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!