"Nam Cung Thiếu Uyên này được! Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy!"
"Xem ra không còn là tiểu tử miệng hôi sữa năm xưa ngay cả kiếm cũng cầm không vững!"
"Đúng vậy! Xem ra hắn sẽ được đứng nhất trong đại hội luận võ lần này!"
"Ấy? Vậy cũng chưa chắc, Phương Tử Tầm này cũng không phải là một người tầm thường!"
"Đúng vậy! Ta vẫn cảm thấy Phương Tử Tầm mới là người đứng nhất!"
"Ta lại cảm thấy Nam Cung Thiếu Uyên sẽ thắng!"
"Đánh cược không, hôm nay ta liền đem lời này đặt ở đây, nếu là Phương Tử Tầm hắn thua, ta liền mời các vị ngồi đây mỗi người một vò rượu ngon!"
"Hào khí! Đánh cược thì đánh cược, ta cược Nam Cung Thiếu Uyên thắng!"
"Ta, ta cược Phương Tử Tầm."
…
Trong lúc nhất thời phía dưới ồn ào huyên náo, náo nhiệt vô cùng.
Du Đồng Phương quay đầu lại, có chút hứng thú hỏi:
"Ly Tuyên, huynh cược ai sẽ thắng?"
"Cược cái gì mà cược, huynh là một giới tông sư sao có thể bày trò cá cược?!" Lãnh Ly Tuyên khẽ nhíu mày.
"Ta… Giải trí một chút thì có sao đâu... Ta đây cảm thấy Nam Cung Thiếu Uyên sẽ thắng."
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.
Phương Tử Tầm vung kiếm, xuất thủ trước, kiếm phong hướng thẳng vào Nam Cung Thiếu Uyên, Nam Cung Thiếu Uyên hiểm trở tránh thoát, trên mặt có vẻ kinh ngạc.
Nhanh thật.
Phương Tử Tầm nhìn về phía Nam Cung Thiếu Uyên, phát động một đợt tấn công mãnh liệt, Nam Cung Thiếu Uyên không còn qua loa như trước nữa, lần lượt ngăn cản công kích của hắn, bắt đầu nghiêm túc đáp trả.
Lấy được vòng nguyệt quế, lấy rượu ăn mừng, hắn bắt buộc phải thắng!
Từng đợt từng đợt tiến công nối tiếp nhau, càng lúc càng mãnh liệt, người xem dưới đài đều nín thở chờ đợi, bọn họ chỉ nhìn thấy hai bóng dáng dây dưa với nhau đang nhanh chóng không ngừng di chuyển.
Phương Tử Tầm mượn cơ hội tấn công tìm được sơ hở của Nam Cung Thiếu Uyên, nhân cơ hội đâm về phía hắn, mắt thấy sắp đắc thủ lại bị Nam Cung Thiếu Uyên dùng tư thế uyển chuyển né tránh.
Nam Cung Thiếu Uyên xoay người, không dừng lại chút nào, trở tay đâm về phía Phương Tử Tầm, lúc này Phương Tử Tầm có muốn phản ứng cũng đã muộn.
Xoẹt!
Lãnh Ly Tuyên nhíu mày nhìn thanh kiếm kia của Phương Tử Tầm sắp đâm vào yết hầu Nam Cung Thiếu Uyên.
Kiếm của Nam Cung Thiếu Uyên từng tấc từng tấc đến gần yết hầu Phương Tử Tầm, mũi kiếm sáng như tuyết, khi cách yết hầu hắn một tấc, khó khăn lắm mới dừng lại.
Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên cười xán lạn: Ta thắng. Lúc này một trận gió nhẹ thổi qua, mặc cho vạt áo tung bay như thế nào, hắn vẫn sừng sững ở nơi đó.
Lãnh Ly Tuyên nhìn bóng dáng chói mắt của Nam Cung Thiếu Uyên, nụ cười sáng ngời, tim đập thình thịch nhanh đến khó hiểu, trái tim nóng nảy như muốn nhảy ra ngoài.
Dưới đài yên lặng hai ba nhịp, đột nhiên bộc phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, như là nước nóng sôi trào điên cuồng.
Lãnh Ly Tuyên thừa dịp lúc này, cuống quít rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!