Chương 35: Gieo gió gặt bão

Nam Cung Thiếu Uyên nhẹ nhàng điểm đất, ống tay áo bay phất phới, đáp xuống giữa Vân Thủy đài.

Bên kia, Phương Tử Tầm vỗ vỗ bả vai Trạch Văn cẩn thận nói:

"Không cần tranh thắng thua, lần này đi ra coi như là một loại rèn luyện. Ta không quan tâm đệ thua hay thắng, ta chỉ cần đệ không bị thương, đệ biết chưa?" 

Ừm, ta biết rồi.

Trạch Văn cười gật đầu.

Nam Cung Thiếu Uyên ở Vân Thủy Đài cảm nhận được một ánh mắt, nhìn xuống phía dưới, đối diện với mắt Phương Tử Tầm, hai người nhìn nhau cười.

Rút kiếm ra, yên lặng đau đầu.

Một mình ở trong đầu lược qua hơn mấy chục phương pháp, muốn Trạch Văn không bị thương không mảy may lông tóc cũng chỉ có cách này.

Trạch Văn ra tay vài lần, tự giác không phải là đối thủ của hắn, đổi tấn công thành phòng thủ.

Cách làm thông minh này đã tiết kiệm được rất nhiều chiêu thức không cần thiết cho Nam Cung Thiếu Uyên.

Dần dần công kích theo một hướng, thấy Trạch Văn muốn phản kích, nhìn đúng thời cơ, nhanh chóng thu tay cầm kiếm ra sau lưng, tay kia vận chuyển linh lực, một chưởng đánh về phía y. 

Trạch Văn không phòng bị, bất ngờ bị một chưởng đánh trúng, bay về phía sau.

Trận này, Nam Cung Thiếu Uyên dễ dàng giành chiến thắng.

Phương Tử Tầm nhẹ nhàng đạp xuống mặt đất, bay lên giữa không trung, ôm Trạch Văn vào lòng.

Kỳ thật Trạch Văn cũng có thể an toàn rơi xuống đất, chỉ là vừa mới kịp phản ứng đã bị Phương Tử Tầm bắt được, liền thuận thế ôm lấy hắn, phòng ngừa ngã xuống.

Không sao chứ?

Phương Tử Tầm thấy y còn ôm mình không buông tay, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

"À, không sao, không sao." Lúc này Trạch Văn mới phát giác mình đã bình an đáp đất, vội vàng buông tay ra.

"Hừ, tiểu tử này có vận cứt chó gì! Liên tiếp rút thăm đều là những nhân vật nhỏ này!" Kỷ Văn Xương híp mắt nhìn Nam Cung Thiếu Uyên ở xa xa khinh thường nói.

Dường như chợt nghĩ tới cái gì đó, âm hiểm cười, quay đầu nói với Tần Vũ:

"Đợi sau khi tỷ thí hôm nay kết thúc, ngươi lén lấy tên ta và tên Nam Cung Thiếu Uyên đặt ở một chỗ. Ta ngược lại muốn xem xem, tên kia còn có thể vui vẻ được bao lâu!" 

"Muốn làm như vậy thật sao?"

Tần Vũ có chút do dự.

"Bớt nói nhảm, bảo cho ngươi đi thì ngươi đi đi! Tiểu tử này, suốt ngày làm cho ta chướng mắt không thoải mái, ta đã sớm muốn đánh hắn một trận rồi." Kỷ Văn Xương sắc mặt không tốt nói.

Tần Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo lời gã nói.

Hôm sau, Nam Cung Thiếu Uyên nhìn ba chữ Kỷ Văn Xương vô cùng chói mắt bên cạnh tên mình, nhướng mày.

Đây là tự ngươi tìm tới cửa đấy nhé. 

Tần Vũ đứng ở phía dưới nhìn hai người trên đài, yên lặng lau mồ hôi thay Nam Cung Thiếu Uyên, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Kỷ Văn Xương, ánh mắt nóng vội, hận không thể đem Nam Cung Thiếu Uyên bầm thây vạn đoạn!

Nam Cung Thiếu Uyên rất nguy hiểm…

"Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ suy nghĩ một chút mà tha cho mạng chó của ngươi." Kỷ Văn Xương không coi ai ra gì nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!