Thái dương nhô ra từ phía đông bầu trời, tỏa ánh sáng chiếu rọi vạn vật, tiêu trừ khói mù trong lòng người, mở ra một ngày mới.
Rõ ràng một ngày mới vừa mới bắt đầu, Vân Thủy đài lại môn đình như chợ, náo nhiệt vô cùng.
Hai người vừa bước vào liền gặp Phương Tử Tầm, chào hỏi nhau, Nam Cung Thiếu Uyên thấy hắn có chuyện muốn nói, hỏi:
"Sao vậy, có chuyện gì muốn nói với ta à?"
Phương Tử Tầm gật đầu,
"Lần này huynh đối chiến là Trạch Văn, đệ tử của Phong Tông Các ta."
Nam Cung Thiếu Uyên thầm nghĩ: Hiểu rồi, là tới cầu tình.
Quả nhiên, Phương Tử Tầm đi thẳng vào vấn đề:
"Trạch Văn đệ ấy vẫn luôn không thích tu luyện, ham chơi. Đương nhiên không phải là đối thủ của Nam Cung huynh. Xin Nam Cung huynh hạ thủ lưu tình, đánh đệ ấy ra khỏi sân đấu là được." Nói xong còn chắp tay.
Nam Cung Thiếu Uyên vốn không phải là người có tính cách cuồng bạo, ra tay không tha cho người khác. Hơn nữa đây chỉ là một trận đấu, không cần phải làm người ta bị thương, nhìn trộm Lãnh Ly Tuyên một cái, suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Đa tạ. Phương Tử Tầm gật đầu trịnh trọng nói.
Nam Cung Thiếu Uyên cười lắc đầu, tay vừa định đỡ một chút, ánh mắt thoáng nhìn thấy Trạch Văn phía sau hắn, tự giác thu tay trở về.
"Tử Tầm, thì ra huynh ở đây, để ta tìm nãy giờ."
Trạch Văn kéo Phương Tử Tầm cười nói.
Chú ý tới hai người trước mặt, Trạch Văn lúc này mới hành lễ, quay đầu hỏi: Có chuyện gì vậy?
Ồ, không có gì. Phương Tử Tầm mỉm cười với y, bái biệt bọn họ, kéo tay Trạch Văn rời đi.
Lãnh Ly Tuyên chú ý tới thần sắc Nam Cung Thiếu Uyên:
"Ngươi từ nãy đến giờ vẫn nhìn ta, có vấn đề gì sao?"
"Chúng ta như vậy, không tính là gian lận chứ."
Lãnh Ly Tuyên cười, nói:
"Đây là gian lận cái gì, huống chi, hắn cũng không phải là đối thủ của ngươi. Hơn nữa Phương Tử Tầm cũng chỉ là muốn xin ngươi hạ thủ lưu tình mà thôi, cũng không phải nói ngươi để cho hắn thắng trận đấu. Đây thực sự đâu phải là gian lận."
Vậy thì tốt.
Phương Tử Tầm được phụ thân của Trạch Văn là Trạch Cẩn Nghiêu khi còn trẻ đi vân du, lúc ở trấn Cổ Nguyệt nhặt được.
Khi đó bọn họ đã từng đi qua trấn Cổ Nguyệt, bởi vì nơi đó đang có nạn đói hoành hành, hơn nữa giặc cỏ nổi lên, trấn Cổ Nguyệt vốn không giàu có càng thêm nghèo khó, mọi người chịu không nổi đói khát, đồng thời còn phải cẩn thận đề phòng giặc cỏ đột nhiên xông vào, liền ào ạt rời đi, trấn Cổ Nguyệt trở nên hoang vu.
"Trạch Văn, đừng nhìn, chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi." Trạch Cẩn Nghiêu ôm lấy y nhẹ giọng nói.
"Phụ thân, nơi này vì sao lại biến thành như vậy ạ?" Trạch Văn nhìn chằm chằm ông, khó hiểu hỏi.
"Aiii, chuyện đời là thế đấy..." Trên mặt Trạch Cẩn Nghiêu hiện ra vẻ thống khổ bất đắc dĩ.
Trạch Văn cau mày nhìn ông, không hiểu lời ông nói.
"Con còn nhỏ, không biết, lắm lúc có rất nhiều chuyện mà sức người không thể khống chế. Được rồi, không nói nữa, đi thôi."
Vâng ạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!