Nam Cung Thiếu Uyên đỡ trán, nhìn thức ăn trên bàn gần như không chạm vào, thở dài.
Đứng dậy đi ra phía sau Lãnh Ly Tuyên. Đưa tay làm vài cử chỉ trên không trung, lựa chọn một tư thế tương đối thoải mái, bế Lãnh Ly Tuyên lên.
"Hử? Nhẹ hơn ta tưởng tượng một chút." Nam Cung Thiếu Uyên khóe miệng cong cong, vẫn nói.
Ôm Lãnh Ly Tuyên, Nam Cung Thiếu Uyên chậm rãi vòng qua bàn đi vào nội thất, nhẹ nhàng đặt Lãnh Ly Tuyên lên giường.
Tay nắm lấy gót chân, nhẹ nhàng cởi giày ra, đặt chỉnh tề ở mép giường. Mở chăn ra đắp lên, dịch dịch góc chăn. Thấy tóc Lãnh Ly Tuyên dính lòa xòa trên má y, liền giơ đầu ngón tay vén qua bên mặt y, ở chỉnh tề hai bên má.
Nam Cung Thiếu Uyên làm tư thế cúi người, lẳng lặng nhìn chốc lát.
Kỳ thật hắn có chút lo lắng cho Lãnh Ly Tuyên. Lãnh Ly Tuyên bình tĩnh như thế cũng có lúc đầu óc không rõ ràng, thật sự là hiếm thấy.
Nam Cung Thiếu Uyên cúi đầu, nhìn chăm chú vào Lãnh Ly Tuyên, đáy mắt dường như có một dòng suối có thể hòa tan trái tim người.
Hắn dần dần tới gần, một đôi mắt không ngừng lưu luyến trên mặt Lãnh Ly Tuyên, tâm đã tìm được chốn về yên ổn, cuối cùng, môi Nam Cung Thiếu Uyên rơi lên môi Lãnh Ly Tuyên, hôn xuống.
Lúc rời đi, đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi Lãnh Ly Tuyên một chút.
Bước chân hắn từng chút di chuyển, sau đó khựng lại. Thở ra một hơi,
"Quả nhiên vẫn không yên tâm."
Sải bước trở về, tiện tay cầm lấy một cái ghế, ngồi ở bên giường Lãnh Ly Tuyên. Dùng khuỷu tay chống giường, tay nâng cằm, định sẽ tạm chấp nhận một đêm.
Đêm về khuya, Nam Cung Thiếu Uyên ngủ gật, lâm vào mộng cảnh.
Trước mắt là cảnh tượng mờ mịt, mây đen bao trùm, thi thể khắp nơi, một hồi đại kiếp lặng yên mà đến.
Ánh mắt thiếu niên tàn nhẫn, tràn đầy sát ý.
Đột nhiên nhìn thấy chuyện gì buồn cười, khóe miệng nhếch lên, nói:
"Ngươi cứ như vậy muốn bảo vệ bọn họ?" Tiến lên một bước, từng chữ từng chữ nói,
"Ngươi có mình ta, không phải là đủ rồi sao."
Người nọ rõ ràng giật giật lông mày,
"Ngươi nói bậy cái gì đó!"
Nói bậy? Thiếu niên cười lạnh một tiếng, đáy mắt tỏa sáng,
"... Ngươi mặc kệ bọn họ, đi với ta."
"Nam Cung Thiếu Uyên, đừng có ăn nói lung tung!" Lãnh Ly Tuyên bỗng chốc cầm Huyễn Thương Kiếm giơ lên trước mặt, nhắm ngay Nam Cung Thiếu Uyên.
"Ồ? Đây chính là một thanh kiếm tốt, chậc, ngươi nói xem, ta có làm ô uế nó hay không?" Tựa như bất đắc dĩ thở dài,
"Ly Tuyên… Ngươi muốn dùng nó tiễn ta đoạn đường cuối cùng sao? Vậy thì hời cho ta rồi."
Vừa dứt lời, Nam Cung Thiếu Uyên xoay người bắn mấy mũi tên lạnh lẽo thẳng về phía Lãnh Ly Tuyên, bị y tránh được.
"Ha, thân thủ không tệ. Đối chiến lâu như vậy vẫn còn có thể kiên trì, không hổ là Lãnh tông sư!" Nam Cung Thiếu Uyên khen ngợi.
"Ngươi đến tột cùng muốn thế nào, chẳng lẽ nhất định phải diệt môn phái Hoa Linh mới cam tâm sao?!" Lãnh Ly Tuyên cau mày, đáy mắt dấy lên một sự tàn nhẫn.
Nam Cung Thiếu Uyên nhướng mày, hứng thú nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!