Chương 32: Nỗi lòng hỗn loạn

"Không dám, ta không có ý trách cứ sư tôn." Nam Cung Thiếu Uyên nói.

Đây rõ ràng chính là ý này.

Lãnh Ly Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu,

"Ngươi đã luyện lô hỏa thuần thanh, không cần ta ở bên cạnh chỉ điểm." 

"Vậy sư tôn có hy vọng ta giành được vòng nguyệt quế[1] tại đại hội lần này không?"

[1]Vòng nguyệt quế: nó cũng như kiểu, đứng vinh quang, giành được huy chương vàng, vậy ý. 

Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên hỏi như vậy, Lãnh Ly Tuyên lại không thể nào nói ra.

Lấy pháp lực hiện tại của hắn, muốn lấy được vòng nguyệt quế quả thực không dễ dàng, nhưng y cũng không muốn đả kích Nam Cung Thiếu Uyên, ấp úng: Ta…

"Cái khác mặc kệ, ta chỉ muốn biết, ở trong lòng sư tôn có muốn ta đoạt được vòng nguyệt quế hay không?" Nam Cung Thiếu Uyên nhìn vào mắt Lãnh Ly Tuyên.

"Đương nhiên là muốn, nhưng…" 

"Vậy được, chỉ cần sư tôn muốn, ta liền có thể làm được." Nam Cung Thiếu Uyên chắc chắn nói.

Lãnh Ly Tuyên cầm ngọc thạch tử lơ lửng giữa không trung, giương mắt nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Nam Cung Thiếu Uyên, rũ con ngươi, hạ xuống một quân cờ,

"Ta sẽ chờ. Nếu ngươi đoạt được vòng nguyệt quế, vi sư liền mời ngươi uống rượu quế hoa để chúc mừng." 

Một lời đã định.

Một lời đã định.

Đại hội luận võ đến đúng hẹn.

Vân Thủy đài tiếng người huyên náo, khí thế hào hùng. Mọi người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, chỉ vì ở đại hội luận võ này mà đứng đầu, bày ra thực lực của mình.

Để công bằng công chính khiến người ta tâm phục khẩu phục, chưởng môn quyết định dùng hình thức bốc thăm để quyết định đối thủ của hai bên là ai.

Mọi người không phản đối.

Vòng bốc thăm đầu tiên kết thúc.

Nam Cung Thiếu Uyên đấu với Ngôn Dương Băng.

Nhìn thấy kết quả này, trái tim Lãnh Ly Tuyên không khỏi co rút một chút. 

Nam Cung Thiếu Uyên chuẩn bị xong, vừa nhấc chân lên đã bị Lãnh Ly Tuyên ngăn lại,

"Đây là trận đầu tiên, nên đánh vừa sức, chuẩn bị cho trận sau… Ngôn Dương Băng vô công rỗi nghề, vốn không phải là đối thủ của ngươi… Trên quy tắc viết 'bên nào đánh đối phương ngã xuống Vân Thủy đài là thắng', nói cách khác, đánh vừa đủ là được rồi…" Lãnh Ly Tuyên không đầu không đuôi nói, Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Lãnh Ly Tuyên có chút bối rối không biết làm sao.

"Tóm lại, không được đả thương tính mạng của hắn."

Lãnh Ly Tuyên nghiêm túc nói.

Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, định nói gì đó, chủ sự bên kia đã thúc giục, Nam Cung Thiếu Uyên đành phải gật đầu với Lãnh Ly Tuyên, nhẹ nhàng đi tới Vân Thủy đài.

Đại hội luận võ chính thức bắt đầu.

Ngôn Dương Băng nắm giữ quyền chủ động, vốn định đánh đòn phủ đầu trước, lại không ngờ nhiều lần tiến công của mình đều bị Nam Cung Thiếu Uyên né tránh.

Ngôn Dương Băng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!