Chương 31: Nổi lên tranh chấp

"Lúc trước khi ta tu luyện thuật tích cốc, đệ nói sẽ cùng ta luyện, kết quả không đến hai ngày đã nhịn không nổi đi ăn cơm..." Phương Tử Tầm đột nhiên nhớ tới sau hai ngày Trạch Văn tu luyện thuật tích cốc, thấy đồ ăn liền ăn ngấu nghiến một hồi, hai má căng phồng, trông giống hệt một con sóc nhỏ đang gặm nhấm, hắn nở nụ cười.

Trạch Văn tự biết đó không phải là chuyện hay ho gì, ngồi bật dậy,

"Huynh còn cười, không cho cười."

Phương Tử Tầm càng nhịn không được, cười càng thêm lợi hại, Trạch Văn nóng nảy, đưa tay che miệng hắn,

"Không được cười, nghe thấy không."

Ưm…

Từng đợt hơi nóng thổi vào lòng bàn tay Trạch Văn.

Trạch Văn đột nhiên như bị dọa giật mình, mạnh mẽ thu tay về,

"Huynh là người mà tại sao còn liếm người chứ!" 

Phương Tử Tầm suy nghĩ một lát, vẫn đi ra ngoài,

"Đệ không phải đói bụng sao, chúng ta đến Văn Nhã Đường thôi." 

Trạch Văn quả nhiên vứt lại mọi thứ ra sau, lôi kéo Phương Tử Tầm rời đi,

"Nhanh lên, ta muốn xem có thứ gì mới mẻ không." 

Chậm một chút.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn chạy theo bước chân của y. 

Trạch Văn giống như chuột không ngừng xuyên qua đám người, chỉ chốc lát sau, trên bàn bày vài món ăn. Phương Tử Tầm thấy y chạy tới chạy lui không ngừng, mở miệng cười nói:

"Đủ rồi, những thứ này cũng đủ để chúng ta ăn rồi, đệ mau ngồi xuống đi." 

Trạch Văn lấy ánh mắt nhìn lướt qua món ăn trên bàn,

"Chắc đủ rồi. Ta vừa thấy nước dùng ở đằng kia, để ta lấy thêm cái đó rồi quay lại." Nói xong liền chạy vào trong đám người.

Phương Tử Tầm thấy y vui vẻ như thế, môi nhấp nháy, rốt cuộc cái gì cũng không nói, chỉ bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Sau khi lấp đầy bụng, Trạch Văn giơ tay xoa xoa bụng, A, hơi no quá. 

"Ăn nhiều như vậy, trở về ta pha trà ấm cho đệ, khơi thông dạ dày." Phương Tử Tầm nói.

"Được, ta thích nhất là uống nước trà Tử Tầm pha. Thơm nhẹ, hương vị rất đặc biệt, các loại trà khác không có." Trạch Văn dùng cánh tay chọt chọt hắn,

"Nè, Tử Tầm, có phải huynh có phương pháp độc nhất vô nhị gì không?" 

Phương Tử Tầm cười:

"Từ đâu ra cái gì phương pháp độc nhất vô nhị chứ, chỉ là mấy thứ tầm thường thôi." 

Vậy sao?

Trạch Văn gãi gãi đầu, theo bản năng sờ ngực, đột nhiên khựng lại. 

Phương Tử Tầm thấy y đột nhiên dừng lại, cũng dừng bước, quay đầu lại hỏi: Sao vậy? 

Trạch Văn giơ tay sờ ngực mình, biểu cảm càng thêm bối rối,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!