Chương 3: Danh dự không thể phá vỡ

"Kiều Cư Phong vì sao có nhiều đệ tử như vậy, người khác không biết, Lãnh Tông sư huynh cũng không biết sao? Phàm là huynh có thể nhận mấy chục đệ tử, ta cũng không cần mỗi ngày đều bận rộn như thế. Huynh giỏi lắm! Lại nhét cho ta một người nữa!"

Du Đồng Phương một chút cũng không khách khí nói.

"Lời cũng không thể nói lung tung, ta không phải nể tình huynh muốn nhận đồ đệ, muốn bổ sung cho huynh một người sao?"

Lãnh Ly Tuyên rót một ly trà, đẩy đến trước mặt hắn nói, tận tình khuyên bảo nói,

"Ta đây cũng là có lòng tốt." 

Du Đồng Phương: …

Khuôn mặt Du Đồng Phương hơi co giật, giận sôi máu nói:

"Vậy cũng phải xem là ai chứ! Nếu là như Nam Cung Thiếu Uyên, huynh có thu nhận cho ta mười người ta cũng sẽ không nói một lời, ngược lại còn sẽ vô cùng cảm kích huynh. Nhưng Ngôn Dương Băng thì khác! Mười Ngôn Dương Băng cũng không bằng một Nam Cung Thiếu Uyên!" 

"Vô cùng cảm kích? Ta đây tặng Ngôn Dương Băng cho huynh, huynh nên cảm kích ta vài phần?" Lãnh Ly Tuyên trêu ghẹo nói.

Vài phần!

Du Đồng Phương lạnh lùng nói.

Lãnh Ly Tuyên không còn lời nào để nói. Không thể làm gì khác hơn là an ủi:

"Chưởng môn để huynh thu nhận chứng tỏ ông ấy coi trọng huynh, Hoa Linh phái chúng ta nhiều người như vậy, nhưng chưởng môn hết lần này tới lần khác chọn huynh, điều này chứng tỏ…" Lãnh Ly Tuyên không tiếp tục nữa, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng. 

Lấy ra một bàn cờ nói:

"Cùng huynh đánh một ván, việc này coi như qua đi, về sau đừng nhắc lại nữa." 

Du Đồng Phương ha ha cười nói:

"Sớm làm như vậy không phải được rồi sao, một hai phải đấu khẩu với ta… Hai ván!" 

Lãnh Ly Tuyên thở dài, ngay sau đó gật gật đầu.

Du Đồng Phương vẻ mặt hưng phấn hoạt động gân cốt, tư thế như muốn đại chiến một hồi. 

Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, chỉ cười.

Vừa mới bắt đầu, Du Đồng Phương vẫn một bộ dạng thành thạo, dần dần bắt đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt càng thêm khẩn trương cùng bất an.

Du Đồng Phương trong tay cầm một quân cờ, dường như đang do dự không quyết định, hắn chậm rãi hạ quân cờ xuống, đợi khi quân cờ sắp đặt xuống, chợt dừng lại, rồi sau đó nhìn lướt qua Lãnh Ly Tuyên, dường như muốn từ trên mặt y nhìn ra sơ hở gì đó.

Hắn lại giở trò cũ, nhưng thật đáng tiếc, Lãnh Ly Tuyên từ đầu đến cuối đều làm dáng vẻ rất nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh nhạt, thật sự là nhìn không ra có sơ hở gì.

Thường xuyên qua lại, chính hắn ngược lại càng khẩn trương.

Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói:

"Thu hồi mánh khóe kia của huynh lại đi, ta còn không hiểu huynh sao?" 

Du Đồng Phương bỗng dưng khẩn trương hơn, dường như tính toán trong lòng bị người chọc thủng, chột dạ, nói:

"Ai nói ta đang nhìn huynh…" Dừng một chút, chỉ vào bàn cờ nói,

"Ta đang nhìn cờ, nhìn cờ nha." 

Lãnh Ly Tuyên nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!